ShopTeen4U

26 thg 1, 2010

18 tuổi hồng

Dù không là ruột thịt, nhưng chúng ta vẫn là một gia đình...

“Tại sao mình không phải là con của ba mẹ? Ba mẹ mình là ai chứ?”. Những câu hỏi tương tự cứ chập chờn,lẩn quẩn mãi mà nó vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Chả là nó vừa tình cờ phát hiện điều này trong nhật kí của mẹ. Nó vẫn còn nhớ rõ mồn một: “Mẹ thật lòng xin lỗi con, mẹ hứa sẽ nói rõ sự thật về ba mẹ con vào sinh nhật thứ 18 của con. Con đã đủ lớn để biết điều này. Mẹ thật lòng xin lỗi”. Chẳng phải chỉ còn hai ngày nữa là sinh nhật nó sao? Lòng nó bỗng cảm thấy thật trống trải. Nó quyết định lang thang một mình rồi ghé vào 1 tiệm Internet.

Đang lắc lư theo 1 bài hát quen thuộc của Hillary Duff thì bỗng: “Kính coong!” - Có một kẻ nào đó với cái nick “trikyI”đang muốn chat với nó. Nó thầm nghĩ: “Lại một tên làm phiền vô điều kiện nữa đây”. Nó nhếch miệng cười mỉm: “Mình đang bận,có lẽ mình sắp về” - nó gõ thật nhanh rồi tiếp tục nhẩm theo điệu nhạc, chẳng điều gì có thể tách nó khỏi âm nhạc. Nó có thể ngồi hàng giờ đồng hồ bên máy vi tính để chép lời và hát theo đến khi nào thuộc thì thôi. Màn hình lại hiện lên dòng chữ: “Bạn có muốn biết mình là ai không?”

- Bạn là ai?

+ Mình là Trung.

- Mình không quen bạn và mình phải về.
Dù chúng ta không là ruột thịt...

Nó bịa ra chuyện phải về để chấm dứt cuộc nói chuyện. Giờ đây nó chẳng còn tâm trí nào để trò chuyện với một người mà nó không hề quen biết. Nhưng hắn lại tiếp tục:

+ Bạn đừng về, 5 phút nữa sẽ có mưa đấy !

Nó mỉm cười thầm nghĩ: “Bộ hắn nghĩ hắn có phép hay sao chứ?”

- Cám ơn bạn đã nhắc nhở nhưng mình không tin.

+ Bạn cứ chờ xem!

Lời thách thức của hắn đã làm cơn tò mò của nó trỗi dậy. “Chờ thì chờ chứ chắc gì mưa.”- Nó nghĩ.

+ Vậy bạn cá gì với mình nào? - hắn hỏi.

- Ừm, mình không biết nữa, gì cũng được.

+ Vậy nếu mưa thì bạn sẽ ở lại nói chuyện với mình nhé!

- Ok!

Đương nhiên là nó còn phải ở lại 2 tiếng nữa là ít để thuộc bài hát mới của Hillary. Với một đứa ngang ngạnh như nó thì tội gì không cá nhỉ? Bỗng nhiên ngoài trời gió giật mạnh khủng khiếp, cuốn theo bụi bay cả vào mắt nó. Nó đưa tay lên dụi mắt và tự nhủ thầm: “Chỉ là gió thôi, không phải là mưa”. Nhưng đột nhiên, sấm sét đánh ầm một tiếng khiến nó phải rùng mình rồi những hạt mưa bắt đầu rơi từng hạt, từng hạt, nặng trĩu như lòng của nó vậy. Nó cảm thấy cái ngang ngạnh thường trực đâu mất, bù lại là một luồng gió mạnh, làm nó sởn da gà.

- Sao bạn lại biết là có mưa lúc này? - Cơn tò mò đã khiến nó tách khỏi âm nhạc.

+ Mình là phù thuỷ mà.
... nhưng chúng ta là một gia đình...

Nó điếng người! Nó có cảm giác như đang đọc truyện Harry Potter. Không hiểu sao nó lại tin điều này. Trời ơi,đầu óc nó thật có vấn đề. Hay nó buồn quá nên đâm ra lú lẫn. Nó quên nó đã cùng đoàn trường tổ chức một chuyên đề chống mê tín dị đoan trong học đường sao? Vậy mà bây giờ nó lại tin vào những chuyện phù phiếm này.

- Thôi, mình không giỡn đâu, mình là Trâm Anh.

+ Không đâu, mình nói thật mà. Để mình nghĩ xem, bạn đang mặc áo thun màu đỏ phải không?

“Hả,sao hắn ta lại biết, hay hắn ngồi đâu đây?”- nó thầm nghĩ nhưng rồi lại tự hỏi: “Còn chuyện trời mưa thì sao? Thật khó hiểu?”

- Thôi được rồi, coi như mình tạm tin bạn, nhưng sao bạn lại nói chuyện này với mình?

+ Vì mình biết bạn đang buồn,đúng không? Và chuyện buồn đó lại là chuyện liên quan đến gia đình nữa.

“Trúng phóc rồi,vậy là sao nhỉ?” Nó nghĩ nó cần kể chuyện này cho ông anh trai nghe. Anh trai nó tuy học bên khí tượng thuỷ văn nhưng cũng có máu thám tử lắm, thế nào cũng tìm tung tích gã này giúp nó cho mà xem. Nhưng nó đang giận cả nhà về chuyện không cho nó biết sự thật về ba mẹ nó. Thôi,có lẽ đành kể chuyện này cho Nga nghe vậy, nó không thể giữ điều này một mình được. Vội đánh dòng chữ: “Có duyên tụi mình sẽ gặp lại”, rồi bay vù ra chiếc xe đạp màu hồng đang bị dựng tít trong góc. Ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm. Tuy nó ghét mưa nhưng nó vẫn băng băng lao đi trong mưa và có thể là trong chính nỗi buồn của nó.

Nhà Nga cách đó không xa và hình như nhỏ đang lui cui dưới bếp để chế biến một món ăn nào đó. Nó lao như tên lửa vào và kể một mạch, Nga chẳng nói gì hơn là câu mà nó đã để lại cho gã kia: “Vậy có duyên mày sẽ gặp lại hắn”, cùng một nụ cười đầy bí ẩn với cái món ăn mà tên của nó cũng bí ẩn nốt: “Thuận thiên”. Khi nhìn thì món này cũng không bắt mắt lắm, có lẽ vì tài trang trí của Nga còn kém nhưng mùi vị của nó thì quả là đặc biệt. Đó là một món ăn với đủ chua, cay, mặn, ngọt xen lẫn vào nhau tạo thành cái cảm giác tê tê, cay lưỡi mà vẫn ngọt ngào. Nó phải hỏi Nga công thức mới được. Nhưng trả lời cho nó là một câu nó hoàn toàn không mong muốn: “Bí mật!”. Nó ngồi phịch xuống ghế, hai ngày nữa là sinh nhật nó rồi. “Tại sao sinh nhật lại đến đúng lúc này nhỉ?”. Nó tự hỏi rồi ra về.
... và rồi em sẽ có một sinh nhật thật tuyệt vời.

Chẳng như mọi năm, sinh nhật năm nay đối với nó thật buồn vì có lẽ nó sắp được biết sự thật về nó, rằng nó là con của một người khác. Sau một ngày học đầy chán nản, nó buồn thiu, mệt mỏi bước lên phòng. Ồ trên bàn là một gói quà. “Chắc là quà mà ba mẹ đã tặng nó”. Nó thầm nghĩ và bóc quà ra. Bên trong là cái đĩa mới nhất của Hillary Duff cùng 1 tấm thiệp. “Chúc sinh nhật vui vẻ, muốn biết ta là ai, hãy vào ngay blog nhatkyanhtrai sẽ biết”. Âm nhạc với nó là số một và tò mò là số hai. Viết kiểu này thì đúng là đánh trúng tim đen của nó rồi.

Nó vội vàng mở máy tình và vào mạng, vừa truy cập xong, thì bất ngờ hình cả nhà nó hiện ra. Nó click vào và chữ bắt đầu xuất hiện:

“Em gái thân yêu của anh! Anh không biết em đã nghe chuyện này từ đâu nhưng anh cảm thấy rằng hình như em đã biết hết mọi chuyện, rằng: Anh không phải là con ruột của ba mẹ, cũng không phải là anh ruột của em. Anh đã biết chuyện cách đây 2 năm - khi anh 18 tuổi và bây giờ là em. Em có nhớ người bạn mang tên “trikyI” không? Chính là anh đó. Anh muốn em đừng buồn. Anh biết em thương anh nhưng anh vẫn vui và chấp nhận sự thật nè. Đừng buồn em nhé! Món ăn Nga làm có cái tên “Thuận thiên” là do anh chỉ đó. Thuận thiên có nghĩa là thuận theo ý trời. Ông trời đã sắp đặt chúng ta là anh em, là một gia đình thì mãi mãi là như thế, em nhé ! Anh mong em sẽ lại vui như ngày xưa…”

Nó bắt đầu thấy sống mũi cay cay và mắt nó dường như đang nhoè lệ. Nó khóc vì mừng và sung sướng. Nó vui mừng vì nó vẫn là con của ba mẹ và sung sướng vì nó có một người anh trai thật tuyệt vời. Tuy anh nó chỉ đoán ra phần nào sự việc nhưng giờ đây trong tim nó, một ngọn lửa ấm nồng đã được anh nó thắp sáng và sưởi ấm cho nó thoát khỏi sự cô đơn. Thật tuyệt vời khi nó có anh,một người anh đã làm sinh nhật tuổi 18 của nó trở thành một ngày đáng nhớ và nó sẽ không bao giờ quên giây phút này - giây phút mà từng giọt nước mắt hạnh phúc của nó tuôn rơi…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))