Hôm nay khi nhìn những tia nắng mỏng manh của buổi sáng đầu thu đang len lỏi qua khung cửa, chiếu nhẹ vào căn phòng bé xíu ngổn ngang những thứ linh tinh của một con nhóc 16 tuổi, Thuơng không còn cái cảm giác yên ổn vui thích thường ngày nữa. Vẻ mặt cô nhóc thẫn thờ, dường như bên trong đôi mắt nâu xám chứa đựng rất nhiều nỗi lo sợ không biết đặt tên là gì.
- Thương! Con không định đi học à?
Tiếng mẹ gọi vọng lên căn gác của cô nhóc, không làm cô vội vã hơn tí xíu nào. Hất nhẹ mái tóc dài xoăn nhẹ như sóng, cô bé đá chú gấu Teddy vào góc phòng, bước ra trước gương. Nhìn chằm chằm vào cô là một con bé tóc dài bù xù, gương mặt sáng nhưng đôi mắt nâu xám u buồn, áo ngủ gấu Pooh dài đến gối, và đôi chân không lành lặn. Tiếng mẹ lại gọi, giọng đã bắt đầu có sự sốt ruột không mấy tốt đẹp, cô bé xách cặp, chậm chạp bước xuống nhà dưới.
- Con mặc đồng phục mới xinh lắm nhóc Mèo Hen ạ!
Mẹ mỉm cười chỉnh lại khuy áo cho cô nhóc, cô cười lại với mẹ, nụ cười làm cho người khác an tâm, nhưng những hình ảnh về những người bạn cấp 1 cấp 2 luôn lấy cô ra làm trò đùa, những câu chọc ghẹo ác ý, và những lần cô bật khóc tức tưởi đang rõ ràng như cuốn phim cô vừa xem ngày hôm qua. Một ngôi trường mới tốt đẹp, những bạn bè mới thân thiện, tất cả những điều mẹ nói để an ủi cô sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.
Đầu thu, không khí vẫn còn oi bức, nhưng nắng đã bớt gắt hơn.
Giờ 5 phút.
Cô nhóc vứt quyển Đại số lằng nhằng sin cos qua một bên, đeo MP3 vào tai, nhìn lũ bạn mới vẫn chưa thuộc hết tên đang chí choét cười đùa. Cuộc sống cấp 3 có vẻ dễ chịu hơn cô tưởng, ít ra mẹ cũng đúng khi bảo chúng nó lớn rồi, sẽ chẳng còn vô tâm đem nỗi đau của người khác ra làm trò đùa nữa. Nhưng đến bây giờ, trong lớp Thương vẫn chưa quen thân được với ai, cái hàng rào ngăn cách lạnh lùng mà cô nhóc tạo nên để tự bảo vệ mình hình như đã cao quá, vững chắc quá, làm cô không thể hòa mình vào trong tiếng cười đùa kia được.
Tên bạn cùng bàn tóc dựng ngược, hổn hển trở về chỗ sau khi bị con bé đeo kính đấm đá cho bét nhè vì tội treo mắt kính của nó lên cửa sổ. Tên nhóc này nghịch nhất lớp, và cũng được mọi người quý nhất lớp vì cái cách hắn cười vô tư và cái kiểu lăng xăng hay giúp đỡ người khác. Hôm trước hắn còn giành phần xóa bảng và kê bàn ghế khi bàn Thương trực nhật. Nhưng Thương luôn phớt lờ hắn, những tên con trai nghịch ngợm kiểu hắn đã khiến Thương khổ sở suốt một thời gian dài rồi.
Bất ngờ, tên nhóc giựt 1 bên headphone của Thương. Cô nhóc quay sang nhìn, đôi mắt xám nheo lại phòng vệ.
+ Ấy đang nghe “How to save the life” của The Fray à? - Cậu nhóc gắn headphone của Thương vào tai, ngoác miệng cười nhe hai hàm răng trắng bóng. Thương gật nhẹ đầu, sự phòng vệ vẫn chưa biến mất. - Bọn mình ngồi cạnh nhau cả tuần lễ rồi mà chưa nói chuyện, chẳng biết ấy biết tên tớ chưa, Duy Anh, 16 tuổi, học chẳng giỏi mấy, nhưng chơi bóng rổ hơi bị được đấy. Nè, quà làm quen!
Duy Anh kết thúc bản lý lịch trích ngang của mình bằng một cái kẹo Albelibe vị caramen, cùng một nụ cười mỉm rất dễ thương.
- Cảm ơn! - Thương hơi bối rối một tẹo, cậu bạn mới có vẻ khá dễ chịu.
+ Không phải cảm ơn tớ, Mèo ạ. Sao cậu không ra buôn dưa với mấy bà nội trợ lớp mình mà lại ngồi 1 mình nghe nhạc?
- Không quen, tớ vốn chẳng phải đứa biết nói chuyện, sợ các bạn ấy không thích. Mà sao ấy lại gọi tớ là Mèo? - Tuy giọng nói vẫn bất cần, nhưng cô nhóc không giấu diếm sự tò mò với cậu bạn mới.
+ Vì tớ thấy trên đầu quyển vở nào ấy cũng vẽ 1 con mèo mặt rất lạnh lùng sát thủ. Ấy nghĩ nhiều thế, cứ thử nói chuyện một hai câu là sẽ thành bạn ngay mà, như tớ với ấy này .
Nụ cười của cậu bạn cùng bàn dường như làm tim cô nhóc 16 tuổi mềm đi. Nắng chiếu rọi qua cửa sổ lấp lánh trong nụ cười của cậu ấy.

+ Mèo ơi, bà có uống trà sữa không?
Duy Anh hét ầm lên gọi Thương, chả là viên kẹo Albelibe, rùi những ly trà sữa hối lộ mỗi lần cần hỏi bài, những album nhạc mới cùng nhau nghe đã làm hai đứa nhóc thân thiết từ lúc nào. Cô nhóc toe toét mở cửa:
- Ông có cần đánh thức hết hàng xóm láng giềng đang ngủ trưa dậy không?
Ly trà sữa mát lạnh áp vào má Thương, cậu bạn bật cười:
Hai đứa nhóc ngồi bệt trước thềm cửa, rùi thi xem đứa nào uống trà sữa nhanh hơn. Đột nhiên, cậu nhóc quay sang chăm chú nhìn cô bạn :
+ Này Mèo, mai bế giảng rùi, bà mặc đúng đồng phục đi!
- Thì từ trước đến giờ bà vẫn mặc đúng đồng phục còn gì cháu. - Thương lườm cậu bạn. Cậu ấy luôn luôn làm Thương hơi bất ngờ như thế.
Thương nhìn vào đáy ly trà sữa, vài viên trân châu tròn xinh đang lăn. Cô bé ngập ngừng. Đã rất lâu rồi, Thương chỉ mặc quần đồng phục, cô bé đã quên khái niệm mặc váy từ hồi lớp 4 rồi.
+ Chỉ cần bà cười thật tươi và thử một lần, bà sẽ thấy mọi thứ đơn giản như đang giỡn thui .Tin tôi đi! - Cậu nhóc đập bộp vào lưng cô nhóc, cười toe.
Tin chứ, cậu ấy là người kéo mình ra khỏi lớp vỏ yên ổn nhưng cô độc mà, cậu ấy làm mình có thêm biết bao bạn bè mà, cậu ấy khiến mình có thể cười đùa, la hét, nghịch hết cỡ như bao nhiêu con nhóc 16 tuổi bình thường mà. Cô nhóc cũng cười toe, lắc lắc ly trà sữa:
- Okie, hôm đấy tôi sẽ mặc váy đồng phục, cười thật tươi và xinh nhất thế giới cho ông chết luôn nha.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!