
1. 10h có nhỉnh thêm vài phút.
Phù! Thảo thở đánh phào một cái. Cuối cùng thì sau cả tiếng hết nâng quyển này lên hạ cuốn kia xuống, nó cũng đã (tạm) hài lòng với chồng sách tham khảo trĩu nặng trên tay. Có đi mua sách thôi mà cũng thấy khổ. Thì cứ mỗi môn lại cả chục đầu kèm vào đấy nâng cao này, luyện tập này, hướng dẫn này…nhìn đã đủ mệt cả óc huống chi nó phải tính toán sao cho không quá chỗ xiền bố đưa ban sáng, còn nhiều hơn… Lẽ dĩ nhiên chẳng ai khoái móc ví mình tí nào. Giờ chỉ còn ra thanh toán là xong, nhưng cô nàng cũng chưa vội về ngay, phải ghé bên “Tác phẩm nước ngoài” để nghía thêm vài chương “Lộc Đỉnh Ký” chứ!

+ Thế gã đó… không sao chứ? - Linh hỏi vẻ quan tâm, thừa biết một ôm sách của Thảo là một chồng ngất ngưởng, va vào người ta không bẹp dí như con gián là may.
- Còn đỡ tao dậy trước khi xếp trả tao chồng sách thì không sao là cái chắc. - Thảo trả lời, có vẻ dỗi khi con bạn cứ không (thèm) đả động đến nạn nhân là nó
+ Cũng ga-lăng nhỉ? Thế hắn trông thế nào? - Linh không biết cố tình hay cố ý cứ phớt lờ Thảo đi, mà cũng thừa biết bạn nó còn đủ sức đạp xe về đây thì cũng còn khoẻ chán.
- Chiều cao của một vận động viên bỏng rổ vì tao phải ngước, khuôn mặt ngố ngố sở hữu một cặp đít chai nặng trịch cho thấy không phải là mọt sách thì hắn cũng là dân nghiền game quá độ. Chấm hết! - Câu trả lời logic nhưng cũng chẳng hào hứng tẹo nào đủ thấy anh chàng này không phải tuýp con “zai” nó thích, nhưng ít ra thì nó cũng tống được vào bộ nhớ những gì đập vào mắt.
+ Chỉ thế thôi sao? Linh hơi thất vọng. Nhìn sang Thảo, sau một hồi than ngắn thở dài, bẻ đôi nỗi bực dọc cho con bạn là nó, giờ vớ được cuốn Phong Vân mới toanh, cô nàng hí hửng ra trò (Hừm! Người ta nói con gái thay đổi như thời tiết chẳng có sai tẹo nào).
Linh bâng quơ hỏi:
- Mai mày lại định đi đọc “chùa” nữa à? Đi mấy giờ đấy? - Thảo ngẩn mặt ra mất một phần tư giây rồi chợt hiểu, cuối cùng thì cũng dụ khị được con bạn “lượn” nhà sách với nó.

- Gần tuần nay mỗi khi vào nhà sách tao thấy có con nhóc áo đen cứ soi tao mày ạ. Chính là con nhóc hôm rồi ngáng chân tao chứ ai? Mà lúc ra lấy xe đi về thì chẳng hiểu sao líp xe tao bị tháo. Tao ngờ mấy vụ xui xẻo gần đây tao gặp là có dàn xếp. - Nói rồi nó ực một phát, cốc Lipton trà chanh giờ chỉ còn trơ lại toàn những đá.
+ Rõ tưởng bở. Mày đọc Conan nhiều quá nên bị ám đấy. Có lẽ đứa nào đó trêu bạn nó nhưng tháo nhầm xe mày thôi. Thế là dắt xe đi sửa à?
Hoá ra gã ngố ngố lần trước cô nàng đâm uỳnh trong nhà sách lúc đấy cũng đang đi ra chắc thấy nó tội nghiệp quá nên đã “hành hiệp trượng nghĩa ra tay cứu giúp”. (Sến nặng! Hậu quả của việc đọc nhiều chưởng bộ quá đây mà). Thảo cũng không nỡ để gã đi bộ đến bến xe bus cách đó cả cây số sau khi gã đã nhọ đen cả tay vì cái xe của nó. Long (tên gã) hẳn cũng thấy chẳng tội gì để từ chối lời đề nghị chân thành từ cô nàng răng khểnh duyên chết người kia. Hai đứa đi nói chuyện vui vẻ như thế nào mà lúc xuống bến xe bus Long quên phéng quyển Bách Khoa Toàn Thư trên giỏ xe. Đến lúc Thảo nhìn ra thì bus đã chạy xa. Linh trầm tư một tẹo, xuất thần phán:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Xem ra mày có duyên với gã ấy đấy!
+ Nhưng tao thấy có cái gì đó rất không ổn! - Thảo nhíu mày suy nghĩ.
Cũng phải thôi, nó vốn là quân sư quạt mo của bọn con trai trong lớp mỗi khi bọn đấy muốn cầm “cưa” em nào đó. "Thương hiệu" của nó đã được chứng minh qua vô số những thành công thuộc loại "hoành tá tràng". Nhưng cũng vì thế mà lòng tin của con bé vào những “sắp đặt của duyên số”, “hoàn cảnh vô tình”… mà bọn con trai vẫn blah blah càng ngày tỉ lệ nghịch với các chiến tích đạt được.
4. Mấy hôm nay, như lệ thường vẫn chỉ mình nó vào nhà sách đọc “chùa”. Nhưng xem ra anh chàng Vi Tiểu Bảo không còn là mối quan tâm duy nhất nữa. Chốc chốc, nó lại ngẩng lên lia mắt tứ phía, quan sát. Không thấy con nhóc áo đen đã đành mà gã cũng chẳng thấy nốt. Không hiểu sao nó thích cái đại từ nhân xưng ngôi thứ ba số ít ấy hơn hẳn cái tên Hoàng Long nữa. Cầm quyển sách của gã mà nó cứ áy náy, người ta đã sửa hộ xe cho mình mà lại còn… Lòng tốt trỗi dậy khiến nó muốn tìm gã để trả sách. Nhưng ở đâu? Câu hỏi hóc búa làm nó ong hết cả đầu. Nó mới gặp gã có hai lần, đều ở trong nhà sách… Nhà sách, căn phòng tối om trong đầu nó bỗng nhiên bật đèn sáng tưng. Tuy không tin lắm là lại có thể thấy gã ở đó nhưng cái Linh cũng đã nói rồi đó thôi : Hữu duyên…
Mà Linh nói cũng chẳng sai, nó chẳng có gì hay ho cả để người ta phải theo dõi cả, đã không xinh rồi mà tính lại còn "Ki-Joo" nữa chứ! Nhưng cả con nhóc áo đen đó lẫn cả Long đều thật lạ… đều cùng nhau “xuất hiện và biến mất” ở nhà sách này. Hai người đó, mơ hồ nó thấy có một liên hệ nào đó… mà cũng có thể do nó quá nhạy cảm mà tưởng tượng ra. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể bỏ qua những chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất. Trái đất này tròn lắm mà!
Những ý nghĩ lởn vởn trong đầu làm nó không còn tâm trí đâu mà đọc Vi Tiểu Bảo làm cách nào mà “thu phục” những bảy bà vợ được nữa. Đặt quyển truyện vào đúng vị trí ban đầu, 180 độ quay khiến nó suýt va vào một thằng con trai trông ngố ngố có chiều cao của một vận động viên bóng rổ. Chưa kịp nghểnh cổ lên nhìn thì Thảo cũng đã nhận ra giọng nói quen:

5. Hà Nội những trưa 39ºC. Đã cố chợp nhưng mắt Linh cứ giương lên. Khó ngủ, nóng quá mà. Nó còn tưởng giờ này mà chân trần đi trên nền đường bê tông kiểu gì cũng ngửi thấy mùi… thịt nướng khét lẹt. Liếc nhìn đồng hồ nó lẩm nhẩm đếm 1,2... Mới đếm được 259 thì tiếng phanh kít chói tai làm nó bật dậy, Kéo cái cửa xếp kêu kèn kẹt, Linh phàn nàn với con nhóc đang lúi húi tháo hết những phụ tùng chuyên nghiệp của một “Ninja bịt mặt”: “Sao lâu thế, mọi hôm tao đếm đến 250 là mày đến rồi mà?”
Thảo cười toe, phi tiêu cho nó túi ổi xanh, vừa phân bua: “Cái gã ngố ngố kia mời tao đi ăn chè, cảm ơn tao cầm hộ hắn quyển sách”
“Thế à!”- Linh cười ranh mãnh khi thấy con bạn tuôn một tràng nhận xét kiểu “Biết tấn công theo con đường dạ dày thì hắn cũng không phải đần lắm”, cùng với n lời khen dù hơi khiêm tốn nhưng Long mà ở đấy chắc mũi sẽ nở to hơn cả cà chua.
- Mà tao ngờ gã làm quen tao theo một kịch bản có dàn dựng mày ạ! Nghi lắm cơ! Nhưng trình còn vụng lắm, đủ thấy không phải của dân chuyên nghiệp. - Thảo nhăn trán suy nghĩ cho những lăn tăn trong đầu nó mấy hôm nay.
+ Chắc muốn gây ấn tượng với mày thôi! - Linh cắn ổi rôm rốp. - Mà sao mày không ngửa bài với hắn luôn?
Nhìn bộ mặt ngây như phỗng của Thảo, Linh được thể dồn luôn: "Hay sợ ngửa bài rồi nhỡ đâu hắn xấu hổ lại alê hấp biến mất?"
Thảo lặng im. Biết nói gì nữa khi con bạn đã đi guốc đến thủng bụng nó rồi.
6. Thảo về. Linh cầm điện thoại nhấn redial lại cho số máy gọi cách đây gần hai tiếng:
- Alô Long à! Tao đây. Ừ, nó vừa về. Cái mặt ngố ngố của mày trông thế mà lợi phết. Nhưng nói trước rồi đấy, tao chỉ giúp đến đây thôi nhé. Có những cái chỉ thông minh thôi thì chưa đủ đâu, mày hiểu chứ? Mà tao cũng chẳng khoái cái vai “nhóc áo đen” ấy tí nào. Phần tiếp theo là dựa vào sự chân thành của chú em đây. Cố lên nhá!


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!