tiên.1. Tôi lang thang dọc con đường nhỏ quanh thị trấn, cả khu du lịch Mai Châu chỉ vẻn vẹn vài chục nóc nhà sàn mà như chứa cả một thế giới thu nhỏ. Những người khách nước ngoài lững thững với chiếc máy ảnh trên tay, chụp lia lịa những hình ảnh động, tĩnh diễn ra trước mắt họ.
“Người tây yêu thích Việt Nam, dĩ nhiên rồi, vì ở nước họ đâu thể nhìn thấy những mái nhà tranh…”. Tôi đưa máy ảnh lên, hướng ống kính về phía quầy hàng lưu niệm rực rỡ sắc màu.
Bàn tay cứng cáp đặt lên vai tôi kèm theo giọng tiếng Anh cực chuẩn, “Excuse me!”, tôi giật mình quay lại, trước mắt tôi là một chàng trai mắt xanh, tóc vàng 100%. Anh ta cao hơn tôi một cái đầu nhưng có một nụ cười “so kute”.
“He… Hello, may I help you ?”
Tôi đáp lại bằng thứ tiếng Anh lơ lớ mà tự thấy giọng mình run lạ thường, lần đầu tiên tôi được một người nước ngoài trực tiếp hỏi chuyện. Anh chàng mắt xanh thấy tôi khó khăn trong việc trả lời bằng tiếng Anh liền chuyển sang thứ tiếng Việt bập bẹ như một đứa trẻ mẫu giáo.
“Áo… cái áo này”, anh ta nói và đưa cho tôi bộ váy Mông nhiều sắc màu đang được đặt trên giá rồi làm một vài điệu bộ giơ máy ảnh lên xuống. “À, thì ra là muốn mình mặc bộ váy này để anh ta chụp ảnh”, tôi bật cười vì sự đường đột của anh chàng tôi chỉ vừa gặp vài phút trước. “Anh ta đi một mình nên không có gì đáng lo cả”, còn tôi đã một thời ước mơ thành Model.
2. Tôi chỉ có hơn một ngày bên Mark, anh chàng người Mỹ hơn tôi một tuổi theo gia đình sang Việt Nam du lịch. Chúng tôi trò chuyện với nhau bằng thứ tiếng Anh “pha tạp” của tôi và vốn tiếng Việt “vỡ lòng” của Mark, vậy mà cả hai có thể hiểu nhau dễ dàng. Mark là sự thú vị lớn nhất tôi gặp trong chuyến đi này.
Chúng tôi đi dọc con đường quanh các khu nhà sàn, ngắm nhìn mọi ngõ ngách của thị trấn yên tĩnh, từ cô gái say sưa ngồi dệt vải, các em bé chân đất nô đùa hớn hở, đến màu xanh của những dãy núi phía xa, vị trong lành của không khí… Mai Châu đẹp và thơ mộng biết nhường nào.
Mark chụp tôi trong tất cả những bộ trang phục của các cô gái dân tộc được trưng bày ở các cửa hàng, tôi quàng lên cổ Mark những dải khăn lụa mềm mại, rồi nhìn ngắm nụ cười của Mark với con mắt tò mò như nhìn một người từ hành tinh khác. Sự vô tư của hai con người gặp nhau lần đầu kéo chúng tôi lại gần nhau.
3. Buổi tối duy nhất bên Mark ở Mai Châu.
Mark rời khỏi đoàn khi mọi người đang say sưa ngắm các cô gái Mường nhảy múa trong điệu vũ dân tộc. Tôi kéo Mark đến bãi đất trống lớn nằm sát ngay khu nghỉ mát, nơi đám sinh viên chúng tôi đang đốt lửa trại.
Các cô bạn của tôi vây lấy Mark, họ kéo Mark cùng nhảy múa quanh đống lửa cháy mãnh liệt. Mark buông tay khỏi vòng tròn đang nhảy múa và đến ngồi bên tôi, dưới ánh lửa bập bùng tôi thấy mặt mình nóng ran, “so hot”, tôi thốt lên, và thấy mình đang “nóng” thật.
Tiếng ồn ào của đám đông sinh viên cứ lớn dần lên, đống lửa sáng rực giữa bầu trời Mai Châu đen thẳm, âm thanh chát chúa của hai chiếc loa thùng với công suất cực lớn càng khuấy động bầu không khí vốn đã hăng say. Tôi không thể nghe thấy Mark nói gì và Mark cũng vậy, chúng tôi phải ghé sát vào tai nhau và “hét”.
“I’m so happy”, Mark ghé sát vào tai tôi.
Tôi uống rượu cần trong niềm thích thú lần đầu tiên được thưởng thức thứ rượu có hương vị ngọt nồng mà chan chát này, tôi nhăn mặt, Mark cũng nhăn mặt. Dưới sự cổ vũ của lũ bạn, tôi lấy một hơi dài và uống thêm nhiều ngụm rượu lớn, Mark cũng cầm chắc chiếc cần của mình và uống với tất cả sự nhiệt tình, tôi tin mình sẽ thắng Mark.
Ký ức duy nhất tôi còn nhớ được sau khi say khướt là tấm lưng vững chắc của một người con trai đã cõng mình trong những bước đi xiêu vẹo, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng hòa với mùi của sương đêm, mùi của Mark.
4. Tôi thức dậy khi đã xế trưa, mọi người đều đang chuẩn bị đồ đạc để lên xe, kết thúc ba ngày du lịch đầu xuân ngắn ngủi.
Bất chấp tiếng gọi của mấy đứa bạn, tôi chạy đến nhà sàn của Mark, cả nhà sàn im ắng. Bà chủ nhà đang dọn những tấm chăn đệm ngẩng lên khi tôi hỏi, “Mấy người khách tây đi lâu rồi, do lịch trình thay đổi nên họ phải về sớm”. Mark biến mất mà không một lời từ biệt, câu chuyện của chúng tôi thoáng qua như một giấc mơ, người con trai đã cõng tôi đêm qua không hề có thật.
Xe của chúng tôi chuyển bánh, nóc những ngôi nhà sàn nhấp nhô xa dần rồi mất hút, chỉ còn một màu xanh bất tận, tôi biết mình sẽ rất nhớ nơi này, nhớ trong nỗi thất vọng tràn trề.
5. Tôi loay hoay với phong bì thư dày cộp gửi về theo đường quốc tế, bì thư ghi rõ địa chỉ người nhận là tôi. Nhìn, nắn, ngắm và ngờ ngợ. Tôi lấy kéo cắt đường vuông góc duy nhất, cẩn thận đổ tất cả những thứ có trong phong bì xuống bàn…
Những tấm ảnh của tôi trong những bộ trang phục dân tộc khác nhau, những phút ngớ ngẩn với bộ mặt ngờ nghệch mà tôi không hề hay biết mình bị chụp. Tôi cầm tấm thiếp nhỏ với nét chữ viết tay xiêu vẹo lẫn trong đống ảnh, rồi… khóc nức nở.
“Hai ngày bên em anh thật sự rất vui. Anh vẫn muốn gặp lại em một lần nữa. Nếu gặp nhau lần nữa, em muốn chúng mình gặp nhau ở đâu? Còn anh, anh muốn gặp lại em ở Mai Châu, nơi anh nhìn thấy em lần đầu tiên”.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!