- Sao ta không thử yêu nhau, em nhỉ?
+ Thôi! Cho em xin. Không dám.
- Bên anh, không lúc nào thấy buồn cả.
+ Ừ nhỉ? Nhưng vui trọn vẹn cũng khó đấy.
Vì đã tiêm ngừa virus yêu, nên Hiên dễ dàng tiếp cận anh hơn. Nguyên hơi dị ứng khi làm bạn với người thích mình. Nhỏ cũng thế! Có điểm chung rồi nhỉ? Cậu chủ nhỏ tính tình hơi ngang bướng. Nhưng bên trong, anh lại là một phiên bản hoàn toàn khác. Có những hôm trời mưa, anh ngồi ở sofa cuối cùng, cạnh cửa sổ. Không nói gì, tay vẽ lên kính những hình ảnh vô định đôi lúc lại thở dài. Hiên nhớ! Đó là những khi San có mail về… Nhỏ không biết tí gì về cô ấy nhưng nhỏ biết anh chỉ yêu cô. Yêu thật sự! Đôi ba lần anh nói bâng quơ rằng chính San đã khiến anh như bây giờ. Anh có quyền nói dối còn Hiên có quyền không tin. Nhưng nhỏ tin đó là sự thật. Vì khi nhìn vào đôi mắt thật buồn đó, Hiên biết người ta khó mà nói dối.
Nhỏ cũng từng có một tình yêu, người đó rất giống anh. Chắc nhờ sự tan vỡ đó, Hiên miễn nhiễm trước anh chăng… Hôm nay mưa nhiều, nhỏ ngồi bệt dưới bậc cầu thang. Tay hứng những giọt mưa rồi thả chúng vào khoảng không vô định. Cảm giác khi dựa vào ai đó thật ấm áp. Gió lạnh thổi từng đợt…
- Tặng em một bản Sonate nhé.
+ Ừ - Hiên gật đầu - Thế thì còn gì bằng.
Tiếng đàn anh như có ma lực mãnh liệt. Nó khiến một kẻ cô đơn như nhỏ thấy lòng mình ấm lại. Nếu ai đó nhìn vào anh lúc này sẽ không nhận ra chàng trai đa tình lãng tử nữa. Chỉ còn Nguyên – Một gã si tình. Ngày ngày vẫn đợi một hạnh phúc trở lại. Hóa ra, Cetana có hai kẻ cô đơn… Bản Sonate đi vào những nốt cuối cùng. Hình như khóe mắt anh có nước… Đến khi bừng tỉnh, Nguyên đến ngồi bên cạnh nhỏ. Miệng khẽ cười.
- Thấy sao cô bé?
+ Tuyệt lắm! Nhưng sao anh lại khóc?
- Anh có khóc đâu?
+ Có! Mắt anh nhòe nước kìa.
Hóa ra là thế, anh vui là phải. Tự dưng Hiên cũng vui. San là người thế nào nhỉ? Kẻ đánh cắp trái tim hoàng tử chắc hẳn phải rất đặc biệt. Bây giờ, anh như một đứa trẻ. Kể cho nhỏ nghe thật nhiều về kỉ niệm của hai người. Anh đã đứng chờ cô ở phố nào… Hai người đã từng ước mơ những gì… Cả cái tên Cetana cũng do cô đặt… Hiên lắng nghe thật lâu. Ít nhất cũng phải có người để anh trút hết những điều ngọt ngào đó. Ở Cetana, một kẻ cô đơn là đủ rồi…
Hiên thấy anh bồn chồn dữ lắm. Mỗi ngày, Nguyên đều săm soi tấm lịch cả trăm lần. Những dấu tick trên đó càng nhiều ngày San quay lại càng đến gần. Nguyên cắt tóc! Vì không muốn San thấy anh luộm thuộm. Mua vài bộ quần áo mới… Toàn kiểu San thích thôi. Nhỏ biết mình đã lầm khi nghĩ anh là một gã Don Joan. Nếu có thể, nhỏ còn muốn quay lại những thước phim này cho cô xem. Ít nhất, San cũng biết rằng cậu chủ nhỏ của mình đã yêu cô nhiều đến mức nào và San nên biết mình hạnh phúc biết bao... Vì tình yêu đó, dễ gì ai có được…
Hôm San về, anh không làm việc gì ra hồn cả. Hết ra lại vào rồi làm những điều khó hiểu. Nhỏ chưa bao giờ thấy anh như thế. Lo lắng! Bồn chồn! Hoàn toàn không là anh mà Hiên biết… San không để anh ra đón. Vì không muốn sự mệt mỏi sau 36h bay là ấn tượng xấu. Họ gặp nhau tối nay! Nhưng không phải ở Cetana…
- Anh như sắp làm chú rể ấy. Làm gì nôn nao dữ.
+ Hì. Em biết tỏng anh rồi còn gì…
Nguyên cười. Lần đầu tiên, nhỏ thấy anh hạnh phúc. Vì trái tim anh đã rung những nhịp đập của tình yêu. Tối nay quán sẽ rất buồn, những người đến đây sẽ không gặp anh. Không thấy nụ cười của anh, không nghe được tiếng đàn anh… Họ sẽ thất vọng. Nhưng Hiên thì vui. Vì đêm nay, cậu chủ nhỏ sẽ tìm thấy hạnh phúc. Giữa bao la thành phố này…
Dù đã nán lại chờ nghe “happy ending” mà không được. 10h đêm, Hiên lủi thủi ra về. Trời mưa lất phất. Những hôm thế này, nhỏ lại nhớ ngày xưa. Bao lần Hiên đi dưới mưa thế này rồi nhỉ? Nhưng ngày đó, lúc nào cũng có hắn bên cạnh. Bàn tay ấy, bờ vai ấy, cả con người ấy. Sao mà khó quên vậy? Rồi… Nhỏ lại nhớ đến Nguyên. Tự hỏi anh đang làm gì giữa cơn mưa thế này. Chắc không thiếu nụ cười hạnh phúc và cả những lời yêu thương… Điện thoại reo. Nhạc chuông Sonate Ánh Trăng quen thuộc…
- Café với anh được không? Giọng của Nguyên.
+ Bây giờ à. Nhưng mà ở đâu chứ.
Mất 5p để quay lại. Quán vắng. Mọi thứ im lìm như đã ngủ say. Nguyên vẫn ngồi ở sofa cuối dãy. Tay vẽ lên cửa kính, những hình ảnh mơ hồ… “Sao anh lại ở đây. Hẹn hò thế nào?” Hiên cố làm cho không khí loãng ra. Lúc này, mọi thứ ngột ngạt vô cùng. “À. Ngoài sức mong đợi của anh”. “Hì. Thế sao lại đăm chiêu thế. Phải giới thiệu San với em nhé”. Anh cười! Nhưng không hạnh phúc.
- Tụi anh chia tay rồi. Nguyên bình thản.
+ Vì sao?
- San không thấy bình yên khi ở bên anh. Cả sự ra đi nữa, San muốn thử thách anh. Vì anh có quá nhiều vệ tinh xung quanh. Cô ấy luôn thấp thỏm, San nhận ra trái tim anh không nhìn về một hướng. Và ngày mai có thể anh sẽ yêu một ai khác…





0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!