ShopTeen4U

26 thg 1, 2010

Hạnh phúc màu "Chim sẻ"

Tình yêu thật trọng vẹn khi người ta biết cách cùng nhau vượt qua tất cả những khó khăn...

Trượt, trượt rồi… Không sai, con số 19,5 cứ đung đưa trước mắt như giễu cợt An. Chỉ cần thêm đúng 0,5 điểm nữa là An có thể thực hiện giấc mơ vào đại học. Nhưng An đã không thể!

0,5 điểm và một niềm đau quay quắt. Một cánh cổng đóng sập trước mắt An. Mệt mỏi, rã rời nhưng cũng không còn chút sức lực nào để tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt lại An cũng chỉ thấy hình ảnh bàn tay chới với níu lấy cái cổng sắt dầy cộp.

Dưới phòng khách bố đi đi lại lại, hơi thở mệt mỏi hắt ra; còn mẹ, nhoà đi trong nước mắt. Tiếng bước chân của bố càng lúc càng mạnh hơn, giọng không thôi chì chiết: "Bà thấy chưa, cái tình cảm trong sáng của bà đấy, giờ nó trượt rồi bà sáng mắt ra chưa?" Mẹ ôm mặt khóc tức tưởi. Không gian căng ra như sợi dây đàn, có một cái đầu muốn nổ tung. Bất giác An nghĩ đến cái chết, chết là hết, là thôi tất cả những đau đớn ê chề, chôn vùi tất cả niềm đau…

Nhưng hình ảnh ai đó chợt xuất hiện, sắc nét, người đó giơ bàn tay nghiêm khắc ra trước trước mặt An, thoáng chốc An giật mình… là Hà. Nó mở căng mắt, bốn bức tường lặng câm màu suy tưởng, những gam màu lạnh như những mũi kim châm vào da thịt nó… nhói đau.
An rất buồn vì thi trượt đại học...

Mobile khẽ rung nhẹ, một tin nhắn, hai tin nhắn… lại một tin nhắn nữa. Đã bao nhiêu cuộc gọi nhỡ rồi nhỉ? Mặc kệ, Hà có gọi, có nhắn đến cả trăm cái tin thì nó cũng không muốn nghe, không muốn đọc, tất cả chỉ vì nó đã trượt. Năm ngày nữa Hà sẽ lên trường, chính thức trở thành sinh viên năm thứ hai, còn nó thì đã trượt đại học. Cảm giác thua kém khiến nó không đủ tự tin để đối diện với Hà. Hơn nữa trong mắt bố bây giờ, nó trượt là vì nó đã yêu quá sớm, mặc dù chính Hà chứ không phải ai khác đã cho nó động lực học tập, đưa nó trở về đúng đường sau những ngày đi chệch đường ray.

Ngày xưa, nó đã từng trượt dài trong những cuộc thác loạn như thế nào nhỉ? Đến giờ chính bản thân nó cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng một bàn tay đã nắm lấy bàn tay, một đôi mắt biết cười, chứa chan niềm tin đã lôi nó lên bên bờ ảo vọng. Nó thấy mình nhỏ bé trong vòng tay anh, và hồn kiêu bạt tan chảy khi gần bên anh…

Thế mà giờ đây, nó lặng lẽ khóc một mình. Vì đã đánh mất đi niềm tin của bố, của mẹ. Và của anh nữa. Những kí tự loằng ngoằng này hiện ra ngang dọc trên những mẩu giấy nhàu nhĩ ở mặt sàn.

Lại một ngày nữa nó nhịn ăn.

Ngoài kia, ngày ngày mẹ phủ phục gào khóc, van xin nó ăn còn bố lạnh lùng: “Nó không ăn thì mặc xác nó, nó thích chết cô cứ để nó chết, tôi không có đứa con gái như thế”. Nó không trách bố và thương mẹ, nó thấy đau đớn khi nghĩ đến việc bố mẹ đến cơ quan và bị hỏi dồn: “Con gái cưng được bao nhiêu điểm, có đỗ không?”. Nó không chịu được, nó nghĩ mình là nỗi nhục của bố mẹ, nó không xứng đáng được ăn và được sống, nó không xứng đáng được mọi người thương yêu và chăm lo.

Ngày lại ngày…

Ánh nắng ngày mới xuyên qua ô cửa kính chiếu loá mắt nó, có một âm thanh ríu ran rất lạ. An dò dẫm tới gần cửa sổ. Chu choa! Có một chú sẻ non đang co ro bên bệ cửa, đôi cánh yếu ớt đập, chú ta bị thương. Có một cảm giác rất lạ xen vào lòng An, nó quay gót chạy vội vào góc phòng lục tìm chiếc hộp hồng xinh có lớp bông mỏng cho sẻ non nằm vào đó. Rồi nó lấy chút nước cho sẻ, phải cho sẻ ăn chút gì chứ, nó he hé cửa, véo chút bánh mì mẹ để ngoài cửa bón cho sẻ.
Chợt mùi thức ăn xông lên mũi nó. Đúng rồi, mùi riêu trai, món ăn nó thích nhất, mẹ đang hì hụi làm dưới bếp, chút chút mẹ lại đưa tay lên ngang trán lau mồ hôi. Hình ảnh của ba năm trước đây hiện về rõ mồn một trước mắt nó: hôm đó mẹ lích kích làm từ sáng món riêu trai và rất nhiều món ngon nữa để mừng sinh nhật nó nhưng rồi nhận được điện thoại của lũ bạn lêu lổng nó dắt xe đi luôn, mẹ gọi với theo: “Hay con mời các bạn về đây ăn cơm cho vui?” Nó đáp gọn lỏn: “Thời đại nào rồi mà mẹ còn bày đặt cơm với nước?” Giờ đây nó thấy xót xa quá.
... bị cha mẹ mắng mỏ...

Có tiếng bước chân nhè nhẹ lên cầu thang. Nó vội vàng chạy vào phòng, khép cửa lại. Vẫn là tiếng mẹ dịu dàng ngoài cửa: “An, mẹ làm riêu trai, món mà con thích nhất đây, con gắng ăn một chút con nhé, con người dù thế nào cũng phải ăn mới sống được, mẹ không trách con đâu, con lúc nào cũng là con gái ngoan của mẹ”. Nó đứng sau cánh cửa, nước mắt lăn dài. Mẹ đặt bát xuống rồi nhẹ nhàng quay xuống nhà. Khựng lại một lúc rồi nó đẩy cửa xông ra, đuổi theo ôm chầm lấy mẹ từ đằng sau: “Mẹ”, chỉ thế thôi rồi vùi trong lòng mẹ khóc thút thít. Mẹ vuốt ve nó, cái vuốt ve làm nó thấy mềm nhũn đi.

- Mẹ biết con đã cố gắng hết sức rồi, mẹ cũng biết Hà đã làm cho con những gì nên mẹ không trách hai đứa. Năm nay chưa được thì tiếp tục cố gắng năm sau, bố con ngoài thì nóng nhưng bên trong cũng thương yêu con lắm, con đừng trách bố nhé!

+ Không, con chưa cố gắng hết sức, chỉ vì con cẩu thả, không đọc kĩ đề nên mới thế, con như thế này là xứng đáng lắm, con không trách ai đâu, chỉ con là người có lỗi.

Chợt tiếng kêu của sẻ non kéo nó trở lại phòng. Mẹ lấy bông, băng rồi giúp nó bôi thuốc cho sẻ.

Nó không còn giam mình trong phòng nữa. Nhưng nhìn thấy bố, nó vẫn cúi gằm mặt. Bố im lặng, không nói gì.
Còn một ngày nữa thôi Hà vào năm học mới rồi… An nằm trên giường ngắm những cử động non nớt của chim sẻ, chợt thấy mình sao mà giống cánh chim yếu ớt kia. Khó khăn lắm nó mới cầm được cái bút để viết thư cho Hà, một lá thư chia tay. Tất cả chỉ vì nó thấy mình không xứng đáng với Hà, Hà học giỏi, là sinh viên của một trường Đại học danh tiếng, còn nó… tất cả về không. Khi nó đang viết dở thì có tiếng chuông, mẹ ra mở cổng, bố đang ngồi đọc báo, bỗng chốc nó thấy bố đứng phắt dậy và chỉ thẳng vào mặt người vừa cúi chào:

- Mày cút về ngay, mày còn dám vác mặt đến đây à?

Nó khựng lại. Là Hà, không sai. Đột nhiên, Hà quỳ rạp xuống. Có gió, có bão ù ù bên tai nó. Nó chạy vù xuống nhà, thốc Hà dậy nhưng Hà không đứng dậy, nó cũng quỳ xuống trước mặt bố:

- Con xin bố, anh ấy không có lỗi gì, tất cả là lỗi ở con, con đã làm bố mẹ phải chịu nhục, con đã không thật sự cố gắng, bố cứ đánh, cứ mắng con đi nhưng đừng đánh, mắng mẹ và anh ấy.

Hà vẫn cương quyết không đứng dậy và lễ phép xin được nói:

- Con chỉ xin được nói vài lời. Trước tiên con xin lỗi hai bác vì đã làm ảnh hưởng đến việc học của An, con xin chịu trách nhiệm vì những việc mình làm. Nhưng con xin bác hiểu cho con, tình yêu của chúng con trong sáng, chúng con yêu nghiêm túc và muốn phấn đấu cho tương lai. Nếu hai bác đồng ý, xin cho An đăng kí nguyện vọng 2 nếu An muốn còn con xin kèm cặp em An thi tiếp năm sau nếu An thực sự quyết tâm.

+ Tao không muốn nghe chúng mày biện minh gì cả, tao đã nói rồi, tuổi chúng mày là phải học, không có yêu đương gì cả nhưng chúng mày có nghe tao đâu, thôi, giải tán, không dài dòng nữa.

- Con xin bác suy nghĩ lại, An là một cô gái có tố chất, chỉ do An chưa thật sự cẩn thận thôi, con mong bác cho An một con đường để đi tiếp.
... nhưng anh luôn ở cạnh An.

Và cứ thế Hà và An quỳ ở đó suốt ba tiếng đồng hồ. Trong phòng riêng, bố An cứ quay trái rồi lại quay phải, ông suy nghĩ mãi về lời nói của cậu con trai xa lạ kia, chỉ có đứa chân thành mới dám chịu trách nhiệm với lỗi lầm mà mình gây ra… rồi trái tim người cha cũng mềm ra.

- Thôi được rồi, tao đồng ý cho hai đứa một cơ hội, cái An quyết định thế nào, nhưng tao nói trước, nếu một năm phấn đấu mà không có kết quả gì, bố sẽ không tha cho chúng mày nữa đâu.

+ Dạ, con cảm ơn bố, con xin phép được ôn một năm nữa, - An cương quyết - sang năm con sẽ tiếp tục thi lại trường năm nay vì nếu con học nguyện vọng hai, con sợ sẽ không có đam mê.

Bản cam kết được hai đứa kí với bố bằng một cái bắt tay ấm áp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, An thấy một âm thanh lạ lắm, dụi mắt thấy chim sẻ vỗ cánh bay trong phòng, cô bé hét oà lên sung sướng rồi chạy đi tìm mẹ. Hà đến chào mọi người, cũng chạy vào xem. Sẻ non chao liệng, sải cánh rất dài và là là bên phong thư. An vội chạy đến che đi. Hà khẽ hỏi: “Gì đấy em?” An ấp úng rồi dịu dàng: “Hãy để sẻ non chở bức thư về miền kí ức anh ạ”.

Tình khúc Color of the night chìm đắm khắp căn phòng: “She’s coming from the color of the night”. An khẽ mở chốt cửa sổ, sẻ đậu lên bờ vai, gió lùa lên mái tóc, lời nói ngọt ngào từ bờ môi: “Bay đi, sẻ non yêu quý, bay về với cuộc sống của em, chở giùm chị những ước mơ đi mãi”. Nhạc điệu chạm nhẹ vào không gian, vương vấn mãi rồi vút bay vào phía trời xanh. Hà lấp đấy khoảng trống nơi bờ vai An: “Có một thứ của em sẽ không bao giờ mất, đó là niềm tin của anh”. Có hai dải nắng bé con yêu lắm... đang cười với nhau.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))