Phong phóng xe giữa cơn mưa trái mùa vừa đổ xuống rả rích, có vẻ như nó sẽ càng nặng hạt, nhưng điều đó vẫn không ngăn được gã đến sân bay chụp ảnh, vào giờ này sẽ có nhiều chuyến bay quốc tế đến nhất, không hiểu sao gã thích chụp ở ga quốc tế hơn, hình như khoảng cách càng xa thì cảm xúc càng đầy. Đó đúng là nơi tạo được nhiều cảm hứng với gã nhất. Không biết có phải vì ba đời nhà gã đều làm công việc liên quan đến hàng không. Chỉ có gã, thằng con trai út trong nhà là bố mẹ gã không cho dính líu đến từ "bay" một chút nào, mà có hề gì, gã vẫn gắn bó với nó bằng máy ảnh.



Cô gái bước lên bên gã và hỏi:
"Bạn chụp mình ư? Why?" - Bằng giọng tiếng Việt lơ lớ nhưng nghe dễ thương.
"Bởi vì bạn đặc biệt" - Gã nhún vai, thú thật bằng vẻ chân thành - "Ít ra là với mình."
"Cho mình xem với, bức ảnh đó" - Gương mặt cô gái đầy vẻ tò mò.
"Chính xác là một series ảnh" - Gã mỉm cười và chìa máy ảnh ra cho cô gái cùng xem. Rất tự nhiên, cô gái coi say mê. Phong liền lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc này. Đẹp hơn tất cả. "Cho mình giữ nó như một bí mật nhé!"
"Vậy mình nên cảm ơn bạn phải không?" - Nụ cười phớt nhẹ trên gương mặt, cô gái từ tốn rút ra trong giỏ xách cây dù bảy màu - "Trời thì mưa, mà bạn thì...."
Phong ái ngại nhìn lại mình, đúng là với ba lô to sụ và túi đựng máy ảnh lỉnh kỉnh, cộng thêm việc chẳng có gì che để chạy ra bãi giữ xe, gã không nên từ chối lời cám ơn này.
Trong cơn mưa trái mùa, cô gái giới thiệu mình tên Anna, tên tiếng Việt là Thùy Anh, bố mẹ đều là người Việt cả nhưng mình thì sinh ra và lớn lên ở Anh, đang học năm I ngành luật, hè này về dạy tiếng Anh miễn phí cho trẻ em nghèo theo lời gợi ý của tổ chức từ thiện Mặt trời của bé. Phong bật cười vì nhận ra sự trùng hợp đầu tiên, gã cũng học luật nhưng rồi gã nhún vai thừa nhận, gã thích nhiếp ảnh và trở thành một phi công hơn. Họ mau chóng nhận ra cả hai cùng thích con nít, thần tượng Zidane và đội bóng Liverpool. Sau khi nghe Anna lý giải vì sao sinh ra và trưởng thành ở London nhưng lại thích Liverpool, gã cũng tiết lộ rằng gã yêu đội bóng Quỷ đỏ vùng Meyserside bắt nguồn từ việc bố mẹ gã là fan ruột của nhóm nhạc The Beatles.
Nghe Anna bảo rằng gã là người bạn đầu tiên cô làm quen ở Việt Nam, gã chẳng ngần ngại dúi vào tay Anna mảnh giấy ghi thông tin liên lạc của gã vừa chép nguệch ngoạc. "Đừng quên gọi mình khi cần một xe ôm hay hướng dẫn viên du lịch nhé" rồi vất vả giải thích nghĩa của từ "xe ôm" cho cô bạn đến từ Anh quốc hiểu. Gã đưa ra đề nghị sẽ đưa cô đến văn phòng tổ chức từ thiện Mặt trời của bé để cám ơn Anna đã cho gã che nhờ dù: "Mình coi cái laptop và máy chụp ảnh là người tình trăm năm của mình, nhờ cây dù của bạn mà hai người tình không bị "chập mạch", cám ơn là việc nên làm mà". Phong và Anna huyên thuyên suốt đường đi về Zidane, về Liverpool, về ước mơ ra nước ngoài học làm phi công của Phong, về cuộc sống ở Anh của Anna. Con đường ngắn ngủi để lại nỗi tiếc nuối ngẩn ngơ của gã...
"Mới cãi nhau với bố mẹ, chán đời!" - Gã buông thõng hai tay, hai chân, nhìn những chiếc máy bay cất cánh, gã thích nhìn những chuyến bay cất cánh hơn, nó như một luồng sức sống mới. Tự dưng gã nghĩ đến việc một ngày nhìn chiếc máy bay chở Anna cất cánh về lại Anh, gã rùng mình, dựng đứng cổ áo thun cá sấu màu xanh.
"Vì chuyện đi Anh à Phong?" - Chỉ có Anna biết chuyện gã thi học bổng và được chấp nhận, vì Anna chính là "Google" về chuyện thi học bổng, chuyện học hành, sinh sống... ở Anh cho gã. Những ngày chở Anna đến những lớp Anh văn, biết rằng cô nàng đã gác lại những cơ hội ở Anh để về đất mẹ làm việc mà chẳng có thu nhập là bao, chỉ để được sống trong không khí Việt Nam, được làm điều gì đó cho nơi đây, gã mới hiểu rằng gã tầm thường biết bao, thậm chí không dám sống với ước mơ và đam mê của mình. Một cuộc trao đổi âm thầm bằng việc gã sẵn sàng vác máy đi chụp ảnh cho cô nàng, đổi lại sự bí mật và những thông tin.
Gã gật đầu mệt mỏi
"Làm thế này có đỡ hơn không?" - Cô nàng cầm tay phải đang cầm lon Pepsi lạnh của gã áp lon nước lên má gã làm gã la oai oái, còn Anna thì cười tinh nghịch, khác với vẻ đẹp hơi góc cạnh của cô nàng. Cô nàng cũng làm theo và hai đứa cứ để hai lon nước lạnh áp lên má mình, nhìn những chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh.
"Uống được chưa?" - Gã nheo mắt, hỏi thế thôi những cũng tu ừng ực mà không kịp nhìn cái gật đầu và cái lè lưỡi đáng yêu của Anna. Gã thích nhìn Anna lúc này, đáng yêu và giản dị.
"Hay thôi không đi Anh nhỉ?" - Gã hỏi bâng quơ.
"Đừng, cứ làm như Phong muốn, thế mới là Phong" - Bằng giọng Việt chuẩn hơn nhiều rồi.
"Như thế nào? Đặc biệt lắm à?"
"Như lúc Phong chụp ảnh đó. Bình thường nhưng say mê thực sự" - Anna vỗ vai cổ vũ gã. Gã gật gù.
"Này, Phong thích Anna đấy, thích từ cái nhìn đầu tiên, thật đấy nhé" - Gã ném cái lon nằm gọn trong thùng rác.
"Là... I love you hay... I like you?" - Vẫn là một cô nàng ăn nói thật thà.
Lại một cơn mưa trái mùa, gã vươn vai đứng dậy "Thôi về đi!". Anna đi chầm chậm sau lưng gã.
"Sao thế, mua cho Anna một lon Pepsi nữa nhé?"
"Thế mà bảo là "người tình trăm năm"?" - Nhìn ánh mắt cô nàng hướng ra trời mưa, gã hiểu ra ngay. May mà gã không đến nỗi ngốc nghếch, gã cười sằng sặc. Không có dù bảy màu, chỉ có áo khoác màu xanh cổ vịt hai đứa chơi chung.
"Nhớ nhé, phải qua Anh học, hai vé ở Anfield coi trận đầu tiên của Liverpool Anna đã đặt rồi đó."
"Rồi máy bay sẽ cất cánh..." - Gã đáp bâng quơ, thay cho một lời hứa.
Lời hứa ở Anfield như cơn mưa trái mùa, gợi cho gã nhiều cảm xúc. Gã đã nghĩ đến một ngày ở Anh được rong ruổi đến những miền đất hứa thỏa chí chụp ảnh trên chiếc máy bay do chính gã lái. Gã ví mình như đôi cánh máy bay, nó đã chông chênh một thời gian dài, chỉ khi có một cô gái làm gã "đứng hình" xuất hiện, đôi cánh ấy mới có thể cất cánh.
Bình thường và giản dị đến say mê.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!