
Thanh không hiểu vì sao mình phải đi thi “học sinh tài năng thanh lịch”? Có hỏi, thì đứa bí thư xuề xoà: “Mày đi giúp lớp cho có phong trào vậy mà”. Giấu đôi mắt đầy ngạc nhiên dưới cặp kính cận, Thanh không biết nói sao?
Chỉ có Trí là nói ngược lại: “Thanh dễ thương nhất lớp, đi thi sẽ đoạt giải ngay”. Trí sẽ là người thi cặp với Thanh, nói đúng hơn, khi nghe bí thư thông báo Thanh sẽ thi Trí giơ hai tay xung phong đi cùng trước sự ngạc nhiên của lớp. Bởi lớp Thanh từ trước tới giờ, nếu ai tham gia những cuộc thi đại loại như thế này, thì hoặc là bị chỉ định hoặc là miễn cưỡng đi cho “có phong trào”, tuyệt đối không có sự chủ động nào.

Sau tất cả, vẫn chỉ mình Trí bênh nó: “Thanh xứng đáng với điều đó mà, Thanh xứng đáng đạt giải.” Trí cũng thi cặp cùng Thanh và cũng có giải, nhưng Trí là phó bí thư, lời nói đầy uy tín lại học hành quá siêu khiến mọi người đều nể nên Trí thoát, nhưng Thanh thì không. Mỗi lần ra căng tin, Thanh lại bị dòm ngó cùng những lời xầm xì: ”Hoa khôi thanh lịch đấy!”, “Nhìn cái bản mặt chảnh chưa kìa?” Hay những câu nói đầy vẻ châm chọc: “Chuyện! Người ta là hoa khôi mà???”. Thanh muốn hét lên vào mặt tất cả: “Mấy người rảnh rỗi đến mức không có việc gì nên phải săm soi người khác sao?” Những lúc như vậy, Trí lại xuất hiện, hùng dũng kéo Thanh thoát khỏi đám đông. Bỗng một đứa chặn cả hai đứa lại: “Mày là đứa nào mà đòi kéo nó đi?”. Trí trả lời: “Là bạn trai, vậy được chưa?” Thanh sửng sốt, nhưng vẫn líu ríu chạy theo từng bước chân Trí, bỏ lại sau lưng sự ngỡ ngàng của đám đông.
- Ông nói gì kỳ vậy? - Mãi khi bước vào lớp, Thanh mới bật ra được câu hỏi. Trí im lặng, mãi sau, mới đáp lời:
+ Nếu được, Thanh có chấp nhận điều đó không ?
Thanh lúng túng, nó không biết phải trả lời Trí thế nào cho phải?
Hôm sau, cả lớp náo loạn trước tin đồn rằng Trí và Thanh “cặp” với nhau. Thanh không biết phải giải thích thế nào nên đành im lặng. Mà im lặng được cả lớp mặc định nghĩa là… đồng ý, nên lời đồn càng được nước lan rộng ra toàn trường. Cuối cùng, vì không thể làm gì khác, cả hai đành tỏ ra… “bình thản” trước những lời đồn thổi ngày một lan rộng. Vậy nhưng, điều tồi tệ thực sự lại đến từ một người khác, thầy giáo chủ nhiệm. Đó là vào giờ hóa, thầy gọi Thanh lên bảng:
- Em mới học lớp 11, em nghĩ sao mà lại đi khoe khoang hết bạn trai đến cái danh hiệu “thanh lịch” của mình? Trong khi đó thì bỏ bê việc học hành?
Thanh cầm lấy tờ giấy kiểm tra, bật khóc, nó chỉ được 3 điểm môn hóa. Cả lớp ngỡ ngàng, không ai nói điều gì khiến không khí trong lớp chợt chùng xuống.
Cuối giờ trưa, Trí đợi Thanh ở cổng trường, ngoắc tay chỉ lên yên xe rồi nói:

Thanh hơi e ngại, nhưng rồi cũng ngồi lên xe, nó đang muốn có một người để tâm sự. Con đường vắng xào xạc lá khô, Trí đạp những bước chậm rãi. Thanh hỏi:
- Tụi mình học nhóm với nhau được không Trí?
+ Sao cơ?
- Thanh muốn chứng minh, bằng hành động, rằng Thanh không phải là người kém cỏi như vậy.
Trí cười, phanh kít xe ngay trước cổng nhà Thanh. Trước khi chia tay, Trí nói với lại:
- 3h, Trí sẽ chờ Thanh ở thư viện thành phố!
Thanh nhìn Trí bằng sự cảm mến thật sự, rồi mỉm cười, bất chợt nhớ ra nó chưa cho Trí địa chỉ vậy sao Trí biết mà chở đến được tận nhà nhỉ?
Thư viện đông nghịt người, vẫn còn hơi nóng buổi ban trưa. Thanh ngồi đối diện Trí, tay cầm quyển sách Hoá. Trí kéo ghế đối diện tỉ mỉ giảng lại những phần căn bản cho nó, cho dù Trí rất nhiệt tình, nhưng Thanh chẳng tiếp thu được là bao. Nó yếu Hoá, nói đúng hơn là những cân bằng phản ứng khiến nó thật sự chán nản. Trí ngồi bên động viên:
- Ráng đi! Trí sẽ giảng lại từ đầu. Tập trung nghe nhé.
Trí lật những trang sách, những công thức hóa học mập mờ dần hiện rõ ra trong đầu Thanh. Cuối cùng thì nó cũng đã làm được, đã lâu lắm rồi nó chưa có cái cảm giác sung sướng khi làm được một bài hóa bằng chính sức mình. Trí cười:
- Không ai sinh ra đã giỏi cả, chỉ có những người không tự rèn luyện mà thôi phải không Thanh?
Thanh bật cười, những lời Trí nói thấm vào trái tim nó như vị ngọt của cây kẹo dâu đang tan dần trong lưỡi. Thanh nhìn Trí, ánh mắt không dấu được sự cảm phục, cảm phục thật sự từ tận sâu trong trái tim…
Khó có thể tả được sự ngạc nhiên của cả lớp trước sự tiến bộ vượt bật của Thanh và Trí. Những môn khó nhai như Lý, Hoá, Thanh đạt điểm mười, một điểm số mà từ trước giờ nó chưa bao giờ được nhận. Còn Trí thì khá môn tiếng Anh lên trông thấy, cho dù từ trước tới giờ, đây là môn mà Trí sợ nhất. Một hôm, Thầy chủ nhiệm gọi Thanh lại:
- Em có giận khi lần trước thầy nói những lời nặng nề đó không?
Nhìn vào đôi mắt hiền từ của thầy, Thanh chợt hiểu ra tất cả, nó lúng túng:
+ Dạ không ạ! Lẽ ra em phải cám ơn thầy vì nếu không có ngày đó, em đã không được như hôm nay. Em cảm ơn thầy.

Rồi cuối cùng, sau bao ngay mong đợi, kết quả cuộc thi Olymlic cũng về tới trường, Thanh được giải ba, Trí giải nhất. Ngày hai đứa lên nhận giải, Trí cầm tay nó trong sự vui sướng khôn xiết. Thanh để yên cho đôi tay mình được nắm chặt. Hình như Thanh tìm được sự ấm áp trong đôi tay của Trí.
Chiều, Trí đạp xe chở Thanh về nhà. Một vài giọt mưa trái mùa lớt phớt rơi, Thanh chợt hỏi:
- Trí này, sao Trí lại biết nhà Thanh khi mà Thanh không nói cho ai cả?
+ Nếu Thanh trả lời câu hỏi mà Thanh từng lảng tránh trước đây, Trí sẽ nói.
Thanh mỉm cười, dường như trong Thanh dâng lên những xúc cảm thật lạ kỳ, Thanh còn nhớ nó đã đọc ở đâu đó một câu nói: “Hãy đặt vào má người mà bạn yêu quý một cái hôn nhẹ nhàng, để nói cho họ biết rằng bạn yêu quý họ”. Và thế là, Trí đỏ mặt suốt con đường về nhà…
Tối hôm đó, Thanh nhận được tin nhắn:


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!