Một ngày mới nữa lại đến! Cô cảm nhận điều đó qua từng giọt nắng đang mơn man trên những ngón tay của mình. Hẳn ngày hôm nay sẽ đẹp lắm đây, tiếng chim hót ríu rít như lời chào ban mai trong lành. Cô khẽ bật cười! Cô không hiểu được ngôn ngữ của loài chim nhưng cô biết chúng cũng thích không khí buổi sớm tinh khiết tràn đầy sức sống, giống như cô vậy.

Ngày trước, cứ mỗi chiều chiều đi dạo trong công viên, tay trong tay với anh, cô thấy thật hạnh phúc. Anh nói cho cô biết về màu đỏ của hoa phượng, về tán cây xà cừ kia to lắm đang đổ bóng xuống chiếc ghế đá nơi 2 người ngồi. Anh nhặt những bông phượng rơi đầy đường đưa cho cô, hoa mềm lắm, và chắc hẳn là rất đẹp? Cô không thể tưởng tượng cái đỏ của phượng nó như thế nào, bởi cô bị mù từ bé. Anh bảo nó đỏ như ánh lửa, không, không phải, là một vùng trời lửa lấp lánh, lấp lánh. Ban ngày có phượng đỏ thì đêm về có ánh sáng của những vì sao đêm.
Cô hỏi anh: “Sao có xa lắm không?”. Anh nói: “Gần lắm em ạ. Nếu muốn anh có thể hái xuống cho em”. Cô không biết nó xa cỡ nào, liệu nó có sáng rực như phượng không? Ở trên cõi sao xa ấy có người ở không? Chắc hẳn trên đó cũng đang có người ngồi ngắm những vì sao và hường về Trái Đất nơi cô đang sống. Sao trông thế nào nhỉ? À, hình như nó có 5 cánh, nó cứ đứng im trên bầu trời, lúc thì tỏa sáng, lúc lại bị những đám mây che khuất. Nhưng ban ngày hình như lại không thấy Sao thì phải? Anh cười và bảo: “Sao còn phải đi ngủ để buổi đêm đi rong chơi khắp bầu trời. Chúng sẽ đến nhà Mặt Trăng dự tiệc ở đó”. Cô cũng muốn thức cùng những vì sao để được đi dự tiệc trên Mặt Trăng. Anh đã hứa một ngày nào đó sẽ đưa cô đi, nhưng cô sẽ thấy vui hơn nếu có anh đi cùng vì ở đó cô không quen ai cả!

"Trong vườn chỉ có 7 loại hoa khoe sắc rực rỡ, đan xen vào nhau tạo thành một dải màu giăng ngang bầu trời. Nó lấp lánh, tỏa ánh hào quang phản chiếu những hồ nước, những tòa lâu đài nguy nga như trong truyện cổ tích vậy". Lời anh kể khiến cô thích thú reo lên, muốn được chạm tay vào những bông hoa ấy nhưng anh bảo nếu chạm tay Cầu Vồng sẽ biến mất, Công chúa sẽ giận và lần sau khi mưa đến sẽ không mở cửa khu vườn nữa. Cô rất sợ Cầu Vồng biến mất, vì thế cô sẽ không chạm tay vào đó và cô thầm nguyện cầu: “Cầu Vồng ơi, hãy luôn tỏa sáng nhé!”
Anh bảo, tuy cô không được chạm tay vào Cầu Vồng nhưng cô còn những điều ước mà. Ngày đó, mỗi khi ngồi cạnh nhau trong vườn nhà cô luôn hỏi anh: “Sao băng đã xuất hiện chưa?”. Anh nói: “Chờ một chút, sao băng sắp đến rồi”. Anh bảo, nếu nó vụt qua, cô hãy ước một điều, điều ước sẽ thành hiện thực. Và có một lần, cô nghe anh hét toáng lên: “Sao băng kìa”. Rồi khi cô vội vã thầm ước, một điều ước thầm kín sâu tận đáy lòng. Thì anh nắm lấy tay cô, giọng nói ấm áp thì thầm bên tai: “Em ước điều gì vậy?”. Cô khẽ đưa tay: “Suỵt! Bí mật. Nói ra điều ước sẽ bay mất như Sao băng đó”. Anh cười, “Điều ước sẽ thành hiện thực mà, vì điều ước của em đã có ngôi sao băng chứng kiến”.

Cô đứng trong căn phòng "nhìn" ra ngoài phố, chắc là mọi người vẫn vui đùa trong công viên, ngắm nhìn hoa phượng chỉ nở vào mùa hè, cái màu đỏ của nó thế nào ấy nhỉ? Còn những vì sao đêm, mặt trăng có hình gì? Cầu Vồng sau cơn mưa có 7 màu, chắc là đẹp lắm! Sẽ chẳng ai có thể nói với cô tất cả những điều ấy, ngoài anh. Sẽ sớm thôi, ngày mai, khi cô mở những lớp băng quấn quanh mắt, và khi cô có thể nhìn thấy được sau đợt phẫu thuật, cô sẽ được nhìn thấy mặt anh. Cô sẽ lại ngồi ngắm sao băng cùng anh, và anh sẽ chỉ cho cô thấy “ngôi sao băng” của mình, lần này cô sẽ ước gì nhỉ? Có lẽ sẽ là được ở bên anh, "ngôi sao băng" của cô mãi mãi!


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!