ShopTeen4U

26 thg 1, 2010

Kỳ án... Trà sữa

Không chỉ là một thứ đồ uống hấp dẫn, Trà sữa còn là một thứ "vũ khí" có sức hút cực mạnh nữa đấy...

1. Buổi sáng không yên bình

- Ê ku! Dậy mau! - Âm thanh vút qua tai Huy trong trạng thái mơ màng. Cũng tại cái lịch phân chia ngày - đêm ôm máy chơi điện tử của hai anh em nó mà giờ mắt mở không nổi.

+ Ở đâu đấy? – Huy hỏi, giọng ngái ngủ, nhận ra giọng thánh thót cao chót vót bên đầu kia chẳng ai khác ngoài Chi “thùng phuy” – con bạn thân ngồi cùng bàn.

- Trước cửa nhà mày chứ đâu!

+ Hả! – Cơn buồn ngủ lập tức biến mất sau tiếng thốt đầy sửng sốt, thế vào đó là mảnh ký ức có tên "Ngày hôm qua".

Nhìn đồng hồ mới 5h15’, Huy thở dài đánh sượt, đoan chắc những sáng yên bình của mình từ nay sẽ trở thành xa xỉ.

2. Stress ẩm ương – Nguy cơ mẩu tên đứt gãy

Lớp 12, những áp lực không tên cùng đống đề cương dày cả thước luôn làm dân cuối cấp cảm thấy lúc nào mình cũng đang bị kéo căng như một sợi dây thun. Điều này Huy hiểu được nhưng cái chu kỳ 2 ngày/1 lần stress của Chi thì Einstein sống dậy cũng phải bó tay. Vì học hành đã đành, chứ một đống lí do lít nhít kiểu không thể ních nổi quần jeans mua hè trước hay mẹ ngày nào cũng ép đủ 2 ly Ensure 200ml với 6 thìa sữa… cũng làm nó stress thì quả thật Huy không tiêu hoá nổi.
Lo lắng vì cô bạn ngày càng "phì nhiêu" vì tống đủ thứ vào bụng...

Và khi nguy cơ stress sắp thành bệnh mãn tính, có tính lây lan cao cho cộng đồng thì Huy thấy cần phải làm điều gì đó thay vì luôn là cái thùng rác chỉ biết câm nín nghe tiếng… Chi than vãn. Trước khi cô bạn chết chìm trong một đống stress ẩm ương và ngớ ngẩn, thành một mẩu tên đứt gãy khi chưa kịp chạm tới đích.

3. Ý tưởng suýt bất thành - Kỳ án Trà Sữa

Ý định rủ rê hàng sáng dậy sớm chạy bộ của Huy bị “thùng phuy” gạt phắt không thương tiếc. Nào là bài vở với những lớp học thêm đã đủ vắt kiệt sức nó rồi, chẳng đêm nào ngủ tròn giấc thì lấy đâu ra thời gian cho chạy với chả nhảy cơ chứ. Cho dù lý lẽ cậu bạn đưa ra cũng làm Chi ngả nghiêng ít nhiều. Thì chịu khó chạy bộ chẳng những xoá sổ cái nick “thùng phuy” đáng ghét vẫn làm con bé khóc thét mỗi khi có đứa buột miệng gọi mà còn giảm căng thẳng này, hít thở không khí trong lành mỗi sẽ giúp đầu óc minh mẫn hơn, máu lên não dồi dào, học hành mau vào…

Cái kế hoạch đấy của Huy, tưởng chừng sẽ thẳng tiến thùng rác đến nơi vì đối tượng không chịu hợp tác, bỗng nhiên lại trở thành khả thi nhờ một chuyện chả liên quan.

Hôm đầu tiên thấy túi nylon đựng hộp trà sữa được móc vào cái mấu bên trong cánh cổng nhà là khi Chi mở cửa chuẩn bị đi học. Sáng đó đến lớp, thay vì bomb thằng bạn bằng cái list xì-trét gom góp trong suốt 20 tiếng qua, con bé hớn hở hút trà sữa, kể về sự nhầm lẫn của một tên ngốc nào đó. Huy lẩm nhẩm tụng Địa, đôi khi hết đá lửa bằng vài câu cảm thán kiểu: “Khiếp! Cứ mút chùn chụt thế á?” lại chuyển qua đe doạ: “Mày không sợ tăng cân à?”, “Nhỡ người ta bỏ virus tả vào đó thì sao?”, làm con bé sợ tái mặt.

Dẫu sao thì sự độc mồm của Huy cũng không thành sự thật (Amen!) nhưng hai đứa nó cũng không thể giải thích nổi sự hiện diện của cái thứ ngon ngọt có tên Trà Sữa, xuất hiện trên tay Chi mỗi sáng đến lớp.

- Hay có ai đó thích tao hả mày?

Câu hỏi đầy vẻ háo hức xen chút hoang mang của con bạn làm Huy đang gặm dở bánh mỳ, bỗng ngẩn tò te, trước khi đáp lại bằng câu trả lời lẫn trong tiếng nhai nhóp nhép: “Biết đâu đấy?”.
Năm hộp trà sữa trong 5 ngày liên tiếp không chỉ khiến câu hỏi tưởng chừng như vô lý kia của Chi dần thành hợp lý mà còn như một phép màu biến “một tên ngốc nào đó” trở thành “bạn ý”, còn “sự nhầm lẫn đáng tiếc” thì nay lại là “hành động cố tình gây thương nhớ” trong ngôn từ của cô nhóc. Mà Huy cũng phải ơn trời là nhờ phép màu đột ngột ấy mà bản tình ca chán nản nó vẫn được nghe hàng sáng giờ đã bị dẹp, thay bằng... "bản tin update tình hình trà sữa". Dù sao thế cũng tốt hơn.
... nên Huy thuyết phục Chi chạy bộ để giảm cân...

Ngày thứ 7 kể từ khi phép màu xuất hiện., Chi lao vào lớp bằng vận tốc ánh sáng, hổn hển kể cho cậu bạn về một sớm mai phục. Dẫu việc đó là một cực hình với cô nhóc chuyên ngủ nướng nhưng chẳng thấm vào đâu so với sự tò mò về “anh chàng hâm mộ mình”. Tuy rằng con bé chỉ nghe thấy tiếng phanh kít của xe đạp, những ngón tay luồn qua móc túi nylon trà sữa vào sau cánh cổng và cái bóng phóng vút như mũi tên, ẩn hiện dưới những ban công san sát mà tầm nhìn từ trên cao bị che khuất, biến mất trong con ngõ hun hút, ngoằn ngoèo, nhiều nhánh rẽ chạy qua nhà Chi. Cứ thế, cô nhóc dõi theo cho tới khi âm thanh của tiếng bóp phanh xe gấp, kin kít qua mỗi khúc quanh mất hút vào thinh không. Kết thúc màn độc thoại, Chi chốt lại bằng câu chắc nịch:

- Tao cần phải giảm cân.

+ Chứ không phải mày luôn hài lòng với những gì đang có sao? – Huy nhún vai.

- Nói mày cũng chả hiểu đâu. – Chi nhăn mặt.

+ Muốn giảm cân thì trước hết ngừng tiếp tế cái dưỡng chất phì nhiêu này đi đã. - Chỉ vào hộp trà sữa đã cạn đến đáy, cậu bạn nhắc nhở.

- Hừm! Thế thì tao cần giảm cân làm gì?

Mặt con bé xị xuống vài giây, trước khi nhớ ra điều gì, quay sang Huy, toe toét: “Này, từ sáng mai chạy bộ nhá?”

Đấy! Vậy là kế hoạch của Huy cũng tới đích, dù phải đi con đường khác. Biết con bạn rất hào hứng với vụ này nhưng nhiệt tình đến nỗi kéo nó ra khỏi giường sớm 15’ so với giờ hẹn thì quả là không thể tưởng tượng nổi.

4. Cơ hội chạm trán – Nguyên lý mũi tên

Căng cơ, bắp chân và đầu gối mỏi nhừ, chưa kể đến sức quyến rũ của giấc ngủ luôn là sự dụ dỗ ngọt ngào với những cô nàng mèo lười. Nhưng bằng một sức mạnh ý chí mạnh mẽ nào đó mà Huy không thể lý giải được, cô bạn của cậu vượt qua được những ngày đầu khó khăn như thế, thức dậy từ sớm tinh mơ làm hai vòng chạy quanh hồ. Mọi chuyện sau đó dần trở nên dễ dàng hơn khi đã thành thói quen thường nhật.

Dù trong lớp chẳng ai biết hai đứa nó vẫn sáng sáng chạy bộ với nhau nhưng có những thay đổi nhỏ nhặt họ dễ dàng nhận ra. Ví như Chi ngày càng mi nhon, con bé cũng giữ thăng bằng cảm xúc tốt hơn thay vì dễ ức chế như trước kia. Còn Huy, với bật mí về cách dậy sớm học bài mau thuộc khiến lớp phó học tập gật gù, một mực yêu cầu viết chi tiết để đăng lên báo lớp cho anh em học tập.

Nhưng cũng kể từ khi Chi dậy sớm chạy bộ, có một điều lạ mà nó không sao hiểu được là tần suất của những hộp trà sữa ngày càng ít đi, một tuần 2-3 lần. Huy an ủi nó là có thể cậu kia ngủ quên, hoặc đang… hết tiền. Cả phương án biết đâu một lúc nào đó sẽ chẳng còn hộp trà sữa nào cả cũng được Huy đưa ra để xác định tư tưởng cho con bạn phòng trường hợp xấu nhất. Đáp trả là cái điệu nhún vai kiểu: “Sẽ chẳng sao cả! Tao sẽ buồn một chút. Nhưng rồi sẽ ổn thôi.” khiến cậu nhóc yên tâm đôi chút.

Một sáng tháng 5, mọi thứ sẽ hệt những ngày trước đó nếu không phải lúc gần về đến nhà Chi, những tiếng phanh xe kin kít rất gần tụi nó, chỉ cách một khúc quanh. Huy còn chưa biết phải làm gì thì Chi đã níu áo nó lại. Hai đứa đứng nguyên một chỗ cho đến khi tiếng phanh xe kin kít vẳng lại từ nơi xa.

+ Chẳng phải mày muốn gặp cậu ta sao? – Huy ngạc nhiên vì sự lỡ nhịp cố ý của con bạn.
Với tay lấy hộp trà sữa còn đu đưa sau cánh cổng, cắm ống, Chi hút một hơi dài:
- Tất nhiên là thế. Nhưng giờ chưa phải lúc. Nói mày cũng chả hiểu đâu.
... kết hoạch suýt bất thành nếu không có cái gọi là: "Kỳ án... Trà sữa".

Cô nhóc phẩy tay, điệu bộ thường thấy mỗi khi muốn chứng tỏ mình “đàn chị” hơn thằng bạn cùng tuổi. Cố ý giữ riêng bí mật mang tên: “Quyết tâm” cho mình, ít nhất là đến khi thực hiện được.

“Một mũi tên một khi đã được phóng ra thì sẽ lao hết sức về đích, cho dù điểm cuối cùng chạm tới có là hồng tâm hay không”. “Nguyên lý Mũi Tên”, bọn nó từng phát kiến hồi mới tập toẹ chơi phi tiêu giờ chả biết Huy đã quên chưa, chứ nó thì còn nhớ rõ lắm.

Vậy nên dù “cậu bạn Trà sữa” có là hồng tâm bí ẩn, hấp dẫn nhất lúc này thì nó cũng vẫn còn đủ tỉnh để nhớ ra còn một cái đích to uỳnh đính mác Đại Học đã chờ mình tới … hơn mười năm. Chinh phục thử thách lần lượt từng cái một mới là đẳng cấp chuyên nghiệp, phải không nào?

5. Gia tinh

Cường thả người đánh phịch xuống tấm đệm, kiếm nốt giấc ngủ dang dở trước khi ông anh chạy thể dục về khua dậy. Ông ý mà biết sáng nay nó mải ngủ suýt quên giao Trà sữa thì kiểu gì cũng lại một hồi ỉ ôi mất thôi...

Thề là hè này, xin được bố mẹ mua máy chơi điện tử riêng thì ông anh đừng hòng dụ dỗ nó làm gia tinh cho nữa nhé. Mà kể cũng lạ sáng nào ông ý cũng chạy thể dục, sao không tiện thể giao luôn đi chứ? Hừm! Chắc có gì khuất tất đây. Đợi mấy hôm nữa thi học kỳ xong, nó phải điều tra cụ tỉ mới được. Biết đâu lại thoát kiếp gia tinh sớm…

Những ý nghĩ miên man của Cường chẳng mấy chốc đã rơi tõm vào trạng thái mơ màng. Ngoài kia, nắng đã lên và một ngày mới lại đang bắt đầu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))