
Tặng An Dk.
Hà Nội, tối thứ 7 một ngày hè oi bức, trong khi người ta đổ ra đường hít chút khói bụi An vẫn theo lệ thường, phóng xe từ trung tâm tiếng Anh đến JR café – flamenco, nơi nó làm thêm ca tối. JR nằm trên một con phố yên tĩnh, núp dưới những gốc tùng vững chãi. Thật khó kiếm nơi nào như thế ở thành phố tấp nập này.
5 phút thay đồ, bước ra nó như 1 người hoàn toàn khác. Thằng nhóc mặc quần hộp áo phông lúc nãy giờ đã thay đổi hẳn với bộ vest màu đỏ sẫm rất chi là lịch sự. Quán đông hơn mọi khi, nó nhận định khi nhìn qua một lượt, cũng chẳng lạ, tối thứ 7 mà. Chợt An sững lại tại một bàn trong góc, mắt đối mắt với một người cũng đang ngạc nhiên như nó.
- Vậy mà mọi ngày ở lớp, tớ thấy ấy khác giờ nhiều lắm, chẳng nói với ai một câu, có lẽ tớ nhầm! – My cười tinh nghịch còn An thì cười gượng:
+ Tại công việc đòi hỏi thế mà.
+ Có ngay, thưa quý cô. - Nó cúi nhẹ, trước khi len lách về phía quầy bar.
+ Hôm nay đông khách nên tớ không tiếp chuyện ấy được, thông cảm nhé!
- Không sao đâu, cứ làm đi, tớ sẽ ngồi đây xem ấy làm việc như thế nào. - My nhìn nó với ánh mắt dò xét.
Tuy chạy đi chạy lại liên tục, nhưng mỗi lần đi ra đi vào, An đều bắt gặp ánh mắt cô bạn đang nhìn mình chăm chú, nhưng nó đều vờ lơ đãng, quay đi. Chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp người quen ở JR, nên khi thấy cô bạn cùng lớp Tiếng Anh, An không khỏi bất ngờ. Cô ấy lại còn khen và dõi theo nó từng bước nữa chứ, chỉ nghĩ đến đó, chẳng hiểu sao An lại tủm tỉm cười một mình. Được một lúc, My vẫy nó lại:
- Tớ phải về rồi, hết bao nhiêu nhỉ?
An đáp không chần chừ:
+ Lần đầu đến đây phải không? Tớ mời!
- Thế á? Thế thì tớ còn đến đây dài dài - Cô bé thoáng chút tư lự rồi nhìn nó, cười tinh quái.
Cũng tại An ít tiếp xúc với con gái, mà giờ lại nói chuyện với mỗi mình My nên cái tin đồn giữa hai bọn nó có cái gì đó làm bọn lớp tiếng Anh tin sái cổ. An biết. Nếu là chuyện khác thì hẳn nó sẽ “mặc kệ người ta nói” thôi, nhưng chuyện này thì… Nó thì chẳng sao, chỉ ngại cho My thôi nên nó tự hạn chế trò chuyện với cô bé ở lớp. Nhưng My hồn nhiên không để ý điều đó, vẫn cười đùa trêu chọc mỗi khi nhìn thấy nó.
Như thói quen, mỗi tối thứ 7, My lại đến JR café. Luôn là capuchino, chỉ khác cô bé không để An “mời” nữa. My có vẻ thích thú với việc đến “giám sát” cậu bạn làm việc, chờ nó giao ca, hai đứa lại nhấm nháp café, trò chuyện về bài tập, về sở thích, đôi khi là những điều linh tinh chợt xuất hiện trong đầu bọn nó. Có lần My vui miệng kể chuyện bọn ở lớp kêu bọn nó có tình ý gì đó, giọng đầy hớn hở. Bỗng, An ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt tròn to của My, thành thật:
+ Tớ xin lỗi để mọi người hiểu nhầm!
- Ngốc ạ! Bọn mình bạn tốt, sợ gì chứ! Rồi mọi người sẽ hiểu mà! - Cô bé nhìn thẳng mắt nó, trả lời. Trong giây lát, mắt chạm mắt, tự nhiên An lại cúi xuống, uống cạn ly café.
Một chiều đi học muộn, đã vội thì chớ lúc gần đến nơi An còn bị một con Ford Mondeo tạt đầu. Nhưng chẳng thể làm nó bất ngờ như khi cửa xe bật mở, một dáng người quen thuộc bước ra, vội vã đi vào trung tâm. An vào lớp, giáo viên đã bắt đầu giảng bài. Còn đang loay hoay tìm chỗ, thì An đã thấy My vẫy tay chỉ chỗ trống cạnh bên.
- Giống nhau thế! Hôm nay tớ cũng đi muộn này, ngủ quên mất, may papa đưa đi không chắc lại lười mà nghỉ mất – My thì thào, khi hai đứa lấy sách vở ra.
+ Thế à! – An đáp, hờ hững.
Buổi đó, An ngồi học chăm chú, nhưng vào được bao nhiêu thì chỉ nó biết…
Đêm. An nằm, trở người liên lục, không ngủ nổi. Nó nghĩ đến bản thân nó, và về cả My nữa. Nhớ lúc bé, nó sống trong tình yêu của bố mẹ, hãnh diện với bạn bè vì đồ chơi đẹp, nhưng lớn thêm một chút, nó lại ghen tị với bạn bè vì những bữa ăn gia đình ấm cúng, được bố mẹ dắt đi chơi sau giờ học… Bao nhiêu ký ức lẫn lộn trong đầu nó. Lại nhớ lúc bố mẹ nó cãi nhau, sống ly thân và ai cũng dành nó về mình, nó khóc. Nó nhớ ngày xưa khi bố lênh khênh nó trên cổ, sải bước cùng mẹ nó, mỗi lần bố nó mắng là nó chạy ra cầu cứu mẹ… Giờ ở với mẹ, cuộc sống nhiều khó khăn khiến nó sống có kế hoạch và nhiều lo toan. Nhưng dù có thế thì nó vẫn cứ chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ đang lớn. Nghĩ đến My, đến nụ cười vô tư của cô bé, về gia đình hạnh phúc qua những lời kể, những gì nó thấy ban chiều, tự nhiên An thấy nó và My, khác nhau nhiều, nhiều lắm, tự nhiên thấy chạnh lòng.
Chẳng mấy mà khoá học tiếng Anh kết thúc. Tuy là chưa hết các trình, nhưng An quyết định thôi học ở đó. Một phần vì học phí quá sức nó, một phần vì cảm thấy không thoải mái trong tư tưởng. Không đến lớp, cũng cảm thấy thiếu thiếu nhưng An biết như vậy sẽ tốt hơn cho nó. Dù rằng phải đối mặt với nhiều những câu hỏi kiểu:
- Sao ấy không đi học?
+ Có chuyện gì sao?
…
Và xem chừng như câu trả lời không kham nổi học phí của nó, không làm My hài lòng. Cô bé lập tức đưa ra đề nghị:
- Để tớ giúp. Ok?
Đáp lại thiện ý của My là cái nhìn kỳ lạ:
+ My có đi làm thêm không?
- Không - My trả lời không đắn đo.
+ Mọi chi phí vẫn phải xin ba mẹ?
- Ừ! Thì sao?
+ Chưa thể tự lo cho mình thì sao có thể giúp tớ được chứ! Tớ đủ khả năng tự lo cho mình, My ạ!
Nói rồi, An quay trở lại quầy bar, để lại My không nói được câu nào. An biết, My tốt với nó, nhưng nó cũng không muốn ai nói nó dựa dẫm người khác, vậy thôi.
Vậy nên khi thấy My ở JR trong một tối đầu tuần, An đã rất ngạc nhiên. Hơn một tháng không gặp, cô bé trông mệt mỏi và gầy đi nhiều.
“Làm xong thì nói chuyện với tớ một chút. Tớ chờ. Lần cuối đấy.” – An đọc xong tin nhắn, rùng mình, ba tiếng cuối cùng có tác động đến nó mạnh mẽ. Mãi rồi nó cũng tới với My một chút.
- Tuần sau tớ sang Sing học bạn ạ. - My cúi đầu, xoay xoay tách café.
+ Vậy à. - An đáp, khó nhọc. Chuyện này thật dễ hiểu, nhưng quả thực là bất ngờ với nó.
- Trước khi đi, tớ có một món quà cho bạn. Đừng từ chối, được không?
Nói rồi, My đưa cho nó một tờ giấy A4 gập đôi. An mở ra, thoáng chút ngạc nhiên.
- Tớ đi rồi, thẻ học này cũng không thể trả lại. Tớ đã hỏi, bạn có thể dùng nó. Giữ lấy mà học nhé. Sau trình này thì bạn thi học bổng du học cũng chẳng khó khăn gì. Trường tớ học cũng có nhiều học bổng lắm. Tớ sẽ đợi bạn ở bên đó!
An lặng im một lát, rồi bỗng ngẩng lên, nhìn vào mắt My, đáp:
- Cảm ơn nhiều. Nhưng… phải để tớ mời café hôm nay nhé!


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!