ShopTeen4U

26 thg 1, 2010

Tình đầu thoáng qua...

Nếu đã biết không thể có được tình yêu của bạn, vậy hãy nên rời xa trước một bước, buồn đau tan vỡ là chuyện của một mình tôi, yêu bạn cũng chỉ là chuyện của một mình tôi, bạn không cần phải biết.
Mùa hè năm lớp 11 còn chưa kịp kết thúc tôi đã tham gia lớp luyện thi đại học theo gợi ý của cô giáo chủ nhiệm. Ngồi giữa những anh chị lớn đã từng thi trượt đại học, tôi cảm thấy lo lắng và đầy áp lực, bao trùm lớp học là không khí ngột ngạt nồng nặc mùi thuốc lá, khói thuốc bay ngoằn nghèo mờ ảo như sương tưởng chừng có thể khiến người ta ngạt thở ngay tức khắc. Cố tranh thủ một chút cảm giác thoải mái cho cái đầu mình, tôi thường chỉ bước vào lớp khi nghe thấy tiếng chuông reo. Và gần như lần nào cũng vậy, luôn có một nam sinh bước vào lớp cùng lúc với tôi. Cậu ấy có dáng người dong dỏng cao và đôi mắt sâu thẳm như nước hồ tĩnh lặng. Tôi lấy làm ngạc nhiên trước vẻ điềm tĩnh của cậu ấy, vẻ điềm tĩnh khác hẳn với mọi người lớn trong môi trường này. Và rồi tình cảm trong tôi dần đâm chồi, dáng hình cậu ấy đã gieo vào mặt hồ tim tôi một viên đá nhỏ làm gợn lên những làn sóng lăn tăn, cứ lan tỏa lan tỏa mãi mà không thể phẳng lặng trở lại.
Chớp mắt, năm học mới đã lại bắt đầu, tôi cũng rời khỏi lớp luyện thi đại học ngột ngạt, niềm tiếc nuối duy nhất được dành cho cậu bạn có khuôn mặt lạnh như băng, chính cậu ấy đã mang ánh nắng đến sưởi ấm lòng tôi trong thời gian đã qua. Ngồi trong lớp mà trong đầu tôi cứ thấp thoáng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng ấy. Hễ có thời gian là tôi chạy ngay sang lớp cậu ấy, lấy cớ tìm bạn để trộm nhìn bóng dáng quen thuộc, rồi còn tranh thủ hỏi thăm thông tin về cậu ấy trong lúc buôn chuyện với bạn bè nữa. Dần dần tôi được biết cậu ấy tên Lâm, là lớp phó học tập, cậu ấy rất giỏi văn nhưng hơi kiêu ngạo một chút.
Lâm đẹp trai, học giỏi, và hơi kiêu ngạo nữa...

Quả nhiên, tôi thường xuyên thấy tên Lâm trên báo trường, bạn học không ai là không khen ngợi tài năng văn chương của cậu ấy. Nhưng chính điều này lai khiến tôi hơi thất vọng, tôi vừa ngưỡng mộ cậu ấy lại vừa thấy ngần ngại cho chính mình. Tôi chỉ là một cô vịt con xấu xí, ngoại hình hết sức bình thường, tuy cũng có vài bài viết được đăng trên báo trường nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi mà cũng chẳng mấy đặc sắc. Tôi biết, Lâm sẽ chẳng bao giờ thích một đứa con gái như tôi đâu, nên chỉ giữ chặt tình cảm đơn phương này trong nỗi buồn câm lặng để gặm nhấm một mình mà thôi.

Sau mỗi giờ nghỉ trưa, tôi không còn đợi đúng lúc chuông reo mới vào lớp mà luôn cố lên lớp thật sớm, một phần là vì nghe lời cô giáo “tranh thủ học mọi lúc mọi nơi”, nhưng hơn thế, tôi muốn được nhìn thấy Lâm đi qua cửa lớp mình mỗi khi chuông reo. Tôi rất muốn nói với Lâm một câu gì đấy, và dù cậu ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái thì tôi cũng thấy mãn nguyện lắm rồi. Nhưng đó chỉ là một ước mơ mãi mãi không trở thành hiện thực.

Rồi, không thể kìm nén tình cảm hơn nữa, tôi quyết định gọi điện cho Lâm, tôi đã xin được số điện thoại nhà cậu ấy từ một người bạn. Hôm ấy, sau khi tan học, tôi tìm đến một bốt điện thoại công cộng vắng vẻ. Tôi run run ấn số điện thoại được ghi trong tờ giấy đã ướt đẫm mồ hôi trong tay. Có tiếng nhấc máy:

- Alô, xin hỏi gặp ai đấy ?

Tôi trả lời rất nhỏ, nhỏ tới mức chính tôi cũng chẳng nghe rõ mình nói gì:

+ Cho cháu gặp Lâm ạh!

- Mình là Lâm đây. - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thật dịu dàng.

Tôi lặng đi, hóa ra Lâm rất dễ gần chứ không lạnh lùng như vẻ ngoài của cậu ấy. Tôi quên mất mình định nói gì và cứ lặng đi mất mấy giây, chỉ mấy giây thôi mà tôi cảm tưởng như hàng mấy thế kỉ. Cuối cùng, tôi chẳng nói gì, lẳng lặng dập máy, nước mắt thi nhau trào ra, trong tim ngập tràn một cảm giác vô vọng, nỗi buồn tương tư suốt mấy tháng trời cũng tuôn trào theo từng giọt nước mắt rơi.

Ngày hôm sau, tôi tình cờ chạm mặt Lâm trên hành lang, tôi liếc nhìn Lâm nhưng câu ấy đi qua rất thản nhiên. Tôi chợt thấy tim mình tê buốt, cố giữ không cho nước mắt trào ra, tôi kịp chạy về lớp học, gục mặt lên bàn mà khóc không thành tiếng. Tôi kẹp mẩu giấy ghi số điện thoại nhà Lâm vào một cuốn sách và từ đó về sau, chưa bao giờ đủ dũng khí để lật lại.

Ngày tháng cứ chầm chậm trôi, rồi “tháng 6 tử thần” cũng đã gần kề, lo lắng và bận rộn làm mờ dần nỗi nhớ trong tôi. Thi đại học xong thì cũng mất tin tức về Lâm. Nhưng suốt mùa hè năm ấy, tôi vẫn luôn nhớ về dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói ấm áp trong điện thoại của cậu ấy. Tháng 9, tôi khăn gói lên thành phố này, một thành phố lớn nhưng không quá phồn hoa để tiếp tục con đường học tập còn dài. Thời gian trôi qua dần xóa đi những kí ức về thời trung học và mang đi từng chút từng chút một những mơ mộng trẻ con ngày nào.
... nhưng tôi vẫn mơ được một ngày bên Lâm.

Mùa thu đầu tiên kể từ khi tôi vào đại học, từng cơn gió se lạnh gợn lên trong lòng nỗi nhớ nhà man mác. Một ngày nọ, đang cùng người bạn học lang thang trong vườn trường, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Theo quán tính, tôi quay đầu lại nhìn, là Lâm, cậu ấy đang ngồi nói cười vui vẻ với một cô bạn. Trong một khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau, Lâm nói: “Mình vẫn nhớ bạn, bạn học cùng mình hai tuần.” Tôi nụ cười, nụ cười có chứa vài phần thản nhiên. Bỗng nhiên tôi thấy lòng mình thật bình yên, đã không nữa cảm giác xúc động ngày xưa. Sau đó, tôi và Lâm trao đổi địa chỉ, cho đến tận bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc.

Trong mắt tôi, Lâm như một người anh trai, còn tôi là cô em gái nhỏ được cậu ấy che chở và bảo vệ. Tôi biết rõ giữa chúng tôi chỉ là tình cảm anh em. Tôi không nói với Lâm cú điện thoại vô danh ngày xưa là của tôi vì quả thực tôi không muốn làm hỏng mối quan hệ giữa hai đứa hiện giờ.

Mối tình đầu đã được tôi cất giấu nơi một góc trái tim, tôi đã quên mất ai đó từng nói một câu như thế này: “Nếu đã biết không thể có được tình yêu của bạn, vậy hãy nên rời xa trước một bước, buồn đau tan vỡ là chuyện của một mình tôi, yêu bạn cũng chỉ là chuyện của một mình tôi, bạn không cần phải biết.” Nhưng tháng ngày của một thời cấp ba như dòng nước đã trôi xa và mang đi cả mối tình đầu của tôi, nhưng tôi biết tình đầu chỉ là thoáng qua đôi lúc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))