
Trời Hà Nội bắt đầu những hạt mưa…
Cậu bước lên xe, dù vẫn còn chỗ ngồi nhưng cậu vẫn đứng. Mội thứ xung quanh thật ồn ào với mọi chuyện trên trời dưới biển. Cậu như người từ sao Hoả rơi xuống trái đất này vậy. Cảm giác như bị bỏ rơi, thật buồn. Và cũng vì thế mà trong cậu bây giờ trống rỗng đến khủng khiếp. Trong cái giới hạn giữa lạc lõng và trống rỗng ấy, cậu bắt đầu buồn ngủ.

Từ nãy đến giờ, cậu phát hiện một cô bé nhìn cậu với ánh mắt rất lạ. Cậu đã qua cái tuổi dễ dàng đỏ mặt khi bị một người con gái nhìn, nhưng ánh mắt của cô bé khiến cậu có cảm giác nghẹt thở. Cậu nhìn ra ngoài cửa kính, những con đường bắt đầu mùa hạ, hàng cây xanh chạy dài. Từ bao giờ rồi nhỉ? Cậu đến cạnh ghế cô bé ngồi. Dù sao cậu cũng là “đàn ông”, cậu có thừa nghị lực.
+ Xin lỗi, anh có thể ngồi chỗ này được chứ?
- Vâng. - Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng, cậu thấy thích cái cảm giác dễ chịu và thoải mái đó.
+ Em và anh đã gặp nhau ở đâu rồi à?
- Trông anh quen lắm.
+ Thật không?
- Thật! - Bé gật đầu mỉm cười.
+ Có lẽ kiểu mặt của anh khá phổ biến…
Lúc này cô bé cười thật sự, và cậu cũng đáp lại nhiệt tình bằng nụ cười tươi của mình, nụ cười ánh lên sâu thẳm trong đôi mắt. Cô bé mơ màng nhìn qua cánh cửa xe bus, trời đã sáng hơn, nhẹ nhàng dưới vòm cây.
+ Em đi đâu vây?
- Dạ, em sang nhà bạn chơi.
+ Nhưng thực sự em biết anh à? Anh trông em cũng rất quen?
- Thế ạ?
+ May mà hôm nay anh không đi xe máy...
- Tại sao? - Cô bé ngạc nhiên hỏi lại.
+ Được gặp em và không bị mưa ướt.
- Em sắp phải xuống đây rồi, anh có xuống không?
+Không! Mưa thế này ướt hết?
- Em thích mưa.

Bến đợi xe bus, vào chiều muộn!
+ Ô! Em! Hóa ra trái đất cũng không đến nỗi méo lắm.
- Sao anh về muộn thế?
+ Cũng giống em thôi.
Một lần nữa, chiếc xe bus vừa tới lại bị bỏ qua và cả hai lại ngồi chờ chiếc kế tiếp. Chính cậu cũng không hiểu vì sao cô bé chịu ngồi lại đợi xe cùng mình? Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi.
+ Em có biết tình yêu giống như việc gì không? - Tự nhiên cậu bật tiếng hỏi. - Giống như việc chờ xe bus vậy.
- Nhưng tại sao lại phải chờ?
+ Anh cũng chẳng biết, lên thôi em.
- Đông quá.
+ Nhưng chuyến sau cũng vậy.
- Chuyến sau sẽ không đông, nhưng sẽ không có máy lạnh.
+ Em nghĩ vậy thật à?
- Em có biết nói dối đâu.
+ Thế thì…
- Anh cứ nói đi

Mưa! Mưa không như mùa hạ, cũng chẳng có tý nào giống mùa xuân. Mưa rất lạ! Nước mưa chỉ đủ láng ướt con đường. Xe cộ vội vã chạy ngang qua nước xé lên thành từng vệt. Quán vắng! Hàng rong vắng! Bàn ghế trống trơn! Chỉ còn có hai người đang đợi chuyến xe bus cho riêng mình.
Cậu len lén nhìn cô, người mà cậu vẫn chưa biết tên, chưa biết số điện thoại hay bất kỳ cái gì đó đại loại về cô. Ánh nhìn của cậu rất lạ lùng, chẳng hiểu vì sao, có lẽ vì cô bé quá lạ trên cuộc đời cũ kỹ này? Hay vì đến giờ cậu vẫn chưa nhận ra là đã gặp cô ở đâu cả? Ở một điểm tắc đường, một trung tâm mua sắm hay điên rồ một chút là đã gặp trong giấc mơ xa xôi nào đó chăng? Chịu!


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!