ShopTeen4U

27 thg 1, 2010

Bé Mai

Mọi chuyện bắt đầu thực sự khó khăn cho Vi khi nó hiểu rằng, sự nhẫn nại và thông cảm với người khác không phải bao giờ cũng tốt cho bản thân mình.

Vi làm gia sư
cho bé Mai, học lớp 9, đã được nửa năm, nó dạy Văn – Toán với mức lương 25
ngàn/buổi, 3 buổi/tuần với lịch học hai môn xen kẽ. Hai chị em học với nhau rất
chăm chỉ và ăn ý, tuy Mai không thông minh nổi trội nhưng cũng chịu tiếp thu.
Năm nay Mai lớp 9, học hè dần trở nên căng thẳng hơn, sự kèm cặp của Vi lại
càng quan trọng. Nhưng mà…





Một tháng rưỡi
rồi cô Minh, mẹ Mai, chưa thanh toán tiền công cho Vi. Theo thông lệ, cứ nửa
tháng Vi sẽ được nhận tiền một lần, cô Minh để trong phong bì đưa tận tay sau
ca học. Số tiền đó với một sinh viên mới vào trường như Vi là ý nghĩa lắm, nó
vừa đủ tiền tiêu vặt để bớt đi một khoản phải tiêu vào “sổ gạo” ở nhà. Tháng
trước đã phải xin bố mẹ rồi, tháng này như thế nữa thì không hay. Vi hơi sốt
ruột nhưng ngại chưa dám nhắc, vì cũng thấy rằng mấy hôm nay cô Minh về hơi
muộn so với bình thường. Mà Mai học xong là phải đóng cửa xuống nhà bà ngoại ăn
cơm, nó chẳng có cớ gì để nấn ná ở đấy chờ cô về cả.





Buổi học tiếp
theo, lòng Vi khá bối rối. Mai không biết về chuyện tiền nong giữa mẹ và chị
gia sư nên vẫn chăm chú học, hồn nhiên không để ý đến thái độ của Vi. Một cách
chân thành thì Vi chưa cần tiền đến mức phải thể hiện rõ ràng, vì dù nó không
đi làm thêm thì bố mẹ vẫn đủ chu cấp cho nó ăn học đàng hoàng. Nhưng ai cũng
vậy thôi, đã bỏ công bỏ sức ra lao động, mà lại là lao động chân chính thì luôn
có nhu cầu được đền đáp xứng đáng chứ. Và thoả thuận ban đầu đã rất rõ ràng rồi
cơ mà, nó dạy không vì tiền nhưng cần phải có tiền. Hừm, hơi rắc rối đấy, nhưng
mọi sự cần phải như thế.





Cứ như những cơn
sóng cuộn, lúc thì Vi hơi trở nên cáu, lúc thì nó lại cảm thấy xấu hổ. Tình cảm
gắn bó giữa nó và Mai chẳng lẽ lại không đủ để đè bẹp “áp lực đồng tiền” ư? Cứ
coi như là nó đang kèm cặp cho em ruột nó thì sao nào, chẳng lẽ cứ phải có tiền
thì mới dạy? Ôi chà, cứ gọi là quân ta đánh quân mình loạn xạ xà beng, lý lẽ
nào cũng đúng cả, mà lý lẽ nào cũng sai cả. Và trong lúc Vi đang dở hơi như thế
thì Mai cứ vô tư giục chị giao bài, rồi đến hết buổi học lại vô tư giục chị đi
ra để khoá cửa xuống nhà bà ngoại.





Trên đường về,
Vi cứ băn khoăn mãi. Hẳn là phải có chuyện gì đó mới khiến cô Minh chậm trễ như
thế trong cái chuyện tế nhị mà nên sòng phẳng này, một chuyện lớn lắm. Cô đã
bao giờ sai hẹn đâu, một người như cô Minh mà sai hẹn thì thật đáng để băn
khoăn (nên nó mới đang vò đầu tự hỏi). Nó vẫn nhớ ngày đầu tiên được giới thiệu
đến gặp Mai và cô, nó đã thầm thắc mắc khi không thấy bóng đàn ông ở trong nhà,
mãi về sau mới biết cô một mình nuôi Mai từ khi con bé chưa biết nói. Cô Minh
mạnh mẽ và giỏi giang thế cơ mà, một người mà Vi thực sự khâm phục bởi đức tính
hy sinh hoàn hảo. Hừm, có thể cô đang gặp một khó khăn tài chính nào đó chăng?





Câu trả lời được
tìm ra khá dễ dàng, khi “Rầm!”, Vi quá mải suy nghĩ mà đâm thẳng vào một gian
hàng tạp hoá nhỏ bên lề đường. Thế là xong, tan tành cả cái tủ kính, may mà
không ai bị làm sao, chỉ có nó méo mặt ra đền tiền đến tận 3 trăm ngàn. Ôi
tháng lương còn chưa được lĩnh, ôi tiền tiêu vặt tháng này, ôi bố mẹ ở nhà giao
khoán “một tháng 5 trăm”. Ôi Mai ơi, ôi cô Minh ơi, ôi sự cả nể và xu hướng cáu
gắt to đùng đang lớn dần trong lòng nó ơi!





Khi người ta chỉ
còn vừa đủ “tiền cơ bản” (không có tiền tiêu) và cả một cái chân tường cao lừng
lững thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Quyết tâm lên đến cao độ, Vi thề ngay
buổi học hôm sau sẽ chờ cô Minh bằng được để “giải quyết” ra ngô ra khoai,
quyền lợi đương nhiên của nó cơ mà! Đã kiên nhẫn rồi, đã thông cảm lắm rồi, giờ
thì đến lượt nó phải được thông cảm lại. Mặt mũi nặng trình trịch vì “quyết
tâm”, khi Vi vừa về đến nhà thì cái Hạnh đến chờ từ lúc nào cũng thò đầu ra,
tay cầm một xấp giấy vẫy vẫy:


-
Có cái này hay lắm mày ơi!


Chả có bụng dạ
đâu mà “hay lắm”, Vi uể oải dắt cái xe xước gần chết của mình vào nhà, buông
người đánh phịch xuống giường. Hạnh thì siêu tởn, lấy chính tập giấy ban nãy
đập bộp vào người Vi, không biết rằng nếu chỉ lỡ đập mạnh hơn 1 tí thôi là mình
sẽ bị bạn đá văng sang châu Phi:


-
Đi làm với tao không mày, một tháng thôi mà tiền
lương cao, lại nhàn ơi là nhàn!


-
Cao là bao? – Vi trề môi, chả hứng thú đâu mà
nói chuyện tiền nong lúc này. Tiền á, đền hết rồi còn đâu!


-
Tám trăm một tháng, không kể xăng xe! Tao với
mày đi xe bus, thế là phụ ra được hai trăm nữa, hề hề!


Chả cần diễn tả
xem Vi bật dậy nhanh như thế nào, rú lên ôm Hạnh và giật lấy tập giấy kia mạnh
ra sao, kẻo lại tưởng bọn nó đang diễn phim hành động. Hai đứa chụm đầu vào
nghiên cứu điều kiện của công việc mới có cái tên cực kỳ oai phong là “chuyên
viên nghiên cứu thị trường”, hay nói bình dân hơn là… tiếp thị. Đây lại là chỗ
người quen của Hạnh nên xin vào khá dễ dàng, mỗi tội là phải đi làm ca từ chiều
đến tối, sát giờ Vi dạy Mai. Một phút lưỡng lự trôi qua rất nhanh trong đầu Vi,
hừm, năm nay Mai thi rồi, đang đúng lúc cần kèm cặp hết sức sao sát, mà đổi
buổi thì cứ gọi là va lung tung. Nên… thôi, có một tháng thôi mà, một tháng ấy
Mai ra học lớp bên ngoài cũng được chứ có gì to tát đâu! Kết luận là thế!





***





Vi cảm thấy
thật khó mở miệng xin nghỉ dạy tháng này, khi trước mặt nó đang là cái phong bì
trắng mỏng quen thuộc mà bình thường nó vẫn nhận lấy mỗi 2 tuần. Lần này phong
bì có dày hơn, và bàn tay cô Minh xanh hơn, gầy hơn trước. Vi nhận ra rõ vì nó
hay ngắm tay cô Minh lắm, nó luôn ngắm nhìn bàn tay ấy và tự hỏi liệu sau này
mình có làm được những điều thần kỳ như cô đã làm hay không.


-
Cô xin lỗi, mấy hôm rồi cô.. cô quên… - Giọng
nói rất dịu, có phần như ngượng ngập của cô Minh làm Vi thấy lòng mình mềm ra
như bún. Một lời nói dối nửa chừng và những ánh mắt lảng tránh nhìn nhau.


-
Vâng, cháu xin, cháu…


-
Vi cố dạy em Mai cẩn thận hộ cô, tăng buổi cũng
được, nhỡ ra mà em nó không vào được công lập thì cô không biết làm sao mà lo
tiền học - Cô Minh vừa cười vừa đùa mà
lời nói thì cứ như mếu. – Mà tính em nó nhát, ra ngoài học không vào được chữ
nào, chỉ có cháu dạy là hiệu quả thôi. Cô nhờ cả vào cháu.





Mặt cúi gằm, Vi
ngồi thừ khi cô Minh chạy đi nghe điện thoại, để lại nó đối mặt với cái phong
bì và một “quyết tâm” đang đun chảy cả ruột gan. Tình cờ nhìn thấy một mảnh
giấy rơi dưới đất, Vi bần thần nhặt lên, cũng không rõ mình nhặt lên làm gì.
Rồi nó đọc những chữ in trên tờ giấy ấy. Rồi mắt nó nhoà nước. Nó cầm phong bì,
chào cô ra về.





Hạnh lại chào
đón nó ở cửa phòng bằng cái thò cổ từ cửa sổ. Hạnh nhắc nó là mai hai đứa bắt
đầu đi làm rồi. Nó gật đầu, bảo là làm xong chắc phải cân đẩu vân về dạy Mai.
Hạnh hỏi không mệt à, tao tưởng mày bỏ. Nó cười: “Thôi, mỗi người cố một tí vì
cuộc sống. Người ta còn đi bán máu nuôi con được cơ mà!”





Mai à, biết khi
nào em đủ khôn lớn để chị kể cho em nghe về Mẹ của em.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))