- Duy Anh! Lên bảng! - Cuối cùng thì bầu không khí nặng nề nãy giờ đã giãn ra chút đỉnh khi cô GDCD chấm được một cái tên trong sổ điểm. Có vài tiếng thở phào nhẹ nhõm.
-
Nó nghỉ học hai ngày nay rồi cô ạ! – Phía dưới lớp vang lên tiếng phản ứng tức
thì.
Mấy đứa vừa trót thở phào, biết thân biết phận, lại
gục đầu xuống quyển sách, cố nhét vào đầu được chữ nào hay chữ đấy khi thấy cô
tiếp tục liếc xuống sổ điểm.
Thùy, vừa vào lớp và ngồi chưa ấm chỗ, cũng đang cắm
đầu đọc lấy đọc để. Chợt nghe nhắc đến Duy Anh, con bé bỗng thần người ra, rồi
chẳng hiểu nghĩ thế nào mà lấy cây bút chì đang hờ hững sắp rơi xuống ghế đứa
đằng trước, viết con số 2 lên bàn, tô đậm, khoanh tròn.
Hành động rất chi là lộ liễu của con bé ngồi bàn chính
giữa bảng (lại còn vừa nãy đi học muộn, chạy te tái xin cô cho vào lớp!) đã
không thoát khỏi cặp mắt của cô GDCD đang ngước lên, dò xem đứa nào có hành
tung mờ ám để túm lên bảng. Mà lớp nó toàn những đứa biết điều, không học hay có
học thì cũng cắm cúi nhìn xuống sách tuốt! Thế nên chẳng có gì là lạ khi cô
dừng bút lại bên cạnh cái tên: Nguyễn Phương Thùy.
***
Chỉ nhớ mang máng một số ý trong sách, còn đâu bê
nguyên xi mấy gạch đầu dòng trong vở ra - Vậy nên kết quả là Thùy xị mặt cầm vở
về chỗ cùng với lời phê “cần chăm chỉ hơn” bên cạnh con 6. Cả buổi học hôm ấy,
mặt nó buồn như con chuồn chuồn. Bọn trong lớp tưởng nó lo tháng này rớt khỏi
top 5 đứa đứng đầu. Điều đó đúng, nhưng không hoàn toàn! Thực ra, điều làm nó
lo nhất bây giờ là về cậu bạn nghỉ học hai ngày - Duy Anh.
Thùy cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy trống
trải đến vậy khi lớp vắng Duy Anh. Cô bé chỉ rõ một điều, thứ cảm xúc lạ kỳ đó
chớm nở vào một ngày se se lạnh, giữa tháng 10.
Bình thường, Thùy thường xuyên có vinh dự “chạy đua”
với tiếng trống vào tiết. Nó đến cổng trường khi bác bảo vệ gõ “cắc cắc” vào
thành trống, và đặt chân vào cửa lớp trong cái ngân nga của hồi trống cuối
cùng! Vâng, ấy là vinh dự lắm ạ, vì nếu không thì nó sẽ… đi muộn L!
-
Mẹ ạ, thật không phải lỗi tại con khi mà con không thể nghe tiếng chuông đồng
hồ báo thức! - Thùy giải thích như thế với mẹ khi cứ phải đưa bản kiểm điểm cho
mẹ ký, dù hôm nào mẹ cũng rát cổ mỏi mồm gọi nó!
Nhưng hôm ấy thì khác! Thú đi học sớm (vâng, không khí
lạnh tràn về!) Cô bé mang một vẻ mặt cực kỳ nai tơ ngơ ngác, khi phát hiện ra
một buổi sớm có thể thú vị đến nhường nào! Thế rồi trong cái đẹp hanh hao ấy,
trong tâm trạng lao xao ấy, Thuỳ thò đầu vào lớp và chợt khựng lại khi thấy cậu
bạn cùng lớp đang khệ nệ ôm đầy hoa hồng và thiếp. Cậu ấy đến từng bàn, đặt vào
trong ngăn bàn một bông hồng đỏ có thắt ruy băng cùng với một tấm thiếp. Thuỳ
lặng lẽ đi xuống sân trường trước khi cậu bạn kịp nhận ra sự có mặt của mình,
trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả...
Hôm ấy, con gái trong lớp được một phen bất ngờ khi
đứa nào đứa nấy đều thấy trong ngăn bàn mình có hoa hồng cùng thiệp chúc mừng
ngày 20/10. Dư luận được dịp xôn xao, không biết bạn zai nào mà lại galant thế
(?) Mở tấm thiệp của mình ra, Thùy mỉm
cười trước nét chữ con trai: “20 -10, chúc bạn Thùy ngày càng xinh và học giỏi
nhé! Have a nice day!^^ ”.
Thuỳ liếc nhìn Duy Anh, cũng đang (cố) tỏ vẻ bất ngờ
như mọi người, chẳng hề hay biết bí mật của mình đã bị cô bạn cùng lớp khám
phá, một cách thầm lặng, những rung động ban đầu cứ lớn dần lên...
***
Duy Anh nghỉ học sang đến ngày thứ ba, vẫn một lí do
rõ ràng và súc tích: "bị ốm"!!! Nhưng bị ốm cũng có nhiều nguyên
nhân, diễn biến và hậu quả chứ?!! Thuỳ lo lắm… Giờ này Duy Anh đang nằm li bì
vì sốt, đang vật vã vì đau đầu, hay đang hắt hơi xổ mũi đến hoa mày chóng mặt?
Thuỳ muốn đến thăm Duy Anh, nhưng nếu nó đánh lẻ đến
thăm bạn rồi bị phát hiện, hoặc nếu nó cứ tỏ ra sốt sắng quan tâm, hỏi nhiều về
Duy Anh, thì chắc sẽ bị bọn ở lớp gán ghép cho tơi bời. Thực ra bọn kia chưa
chắc đã nghĩ vậy đâu, nhưng vì cô nàng này “có tật giật mình” nên mới nghĩ xa
xôi đến thế.
Đang nát óc "tính kế chu toàn" thì Thùy phát
hiện bạn cùng bàn với bạn thân hồi cấp 2 của nó cũng học cùng cấp 2 với Duy
Anh. Thế là nó xin được số mobile của cậu ấy... Sau một hồi đấu tranh tư tưởng,
cô nàng quyết định: nhắn tin!
***
Suốt một tiếng kể từ lúc gửi đi cái tin nhắn ngắn gọn:
“ấy ốm thế nào rồi? Đã đỡ chưa?”, Thùy cứ thắc thỏm không yên, chẳng biết cậu
ấy có reply lại không. Giữa cái lúc sự chờ đợi đạt đến độ đỉnh điểm thì điện
thoại của nó rung bần bật. “Tớ đỡ nhiều rồi. Ai thế nhỉ? Cám ơn đã hỏi thăm tớ
nhé!” - tin nhắn gửi đến súc tích hệt như cái gửi đi. Thuỳ reply ngay tức thì
“Tốt quá! Vậy ấy sắp đi học lại được chưa? Một người bạn quan tâm ^^.”.
Và cứ thế hai đứa nhắn tin thêm một lúc nữa. Duy Anh
tuy tỏ ra không quá tò mò khi thấy người gửi những tin nhắn đến không muốn nói
tên, nhưng cậu biết người đó ở rất gần và biết nhiều điều về mình. Khỏi phải
nói, tối ấy Thùy vui thế nào, cô bé vừa học bài, vừa tủm tỉm cười một mình…
***
Buổi sáng ngày-thứ-năm-Duy-Anh-nghỉ-học. Lớp trưởng vừa vào lớp,
quẳng cặp rầm một cái xuống bàn, làm Thùy đang ngồi gặm bánh mì, giật nảy mình.
- Oái, sao hôm nay bà đi sớm thế ?
- Ơ thế thôi để tôi quay về nhé !
- ớ ớ… bà này! à, mà tụi nó bu đông bu đỏ trên
bảng làm gì thế?
Thùy cười toe toét:
- Ông thử ngó xem!
Lớp trưởng nhìn Thùy, rồi cũng cố
gắng len, lách, gạt đứa này, ẩn đứa kia ra để chui bằng được vào trong, xem
trên bảng có gì khiến bọn kia lại xúm đông xúm đỏ, vòng trong vòng ngoài đến
thế. Cuối cùng lớp trưởng cũng mục sở thị được dòng chữ viết in hoa trên bảng:
“DUY ANH NGHỉ ốM 5 NGàY RồI. CHIềU NAY
LớP MìNH ĐI THĂM BạN ấY NHé. AI ĐI ĐƯợC TậP TRUNG ở CổNG TRƯờNG LúC 2H"
Một lời nhắn không để lại tên tuổi làm dân tình xôn xao… Không hiểu ai mà
lại quan tâm đến bạn Duy Anh thế, đếm từng ngày bạn ý nghỉ học mới chết chứ!
Một đứa trong lớp nói oang oang: "Truy tìm danh tính "người iu giấu
mặt" của Duy Anh đê!" khiến cả lớp được mẻ cười rầm rầm. Nhưng lớp
trưởng không cười. Nó gõ gõ thước lên bảng để ổn định trật tự:
-
Tuy chúng ta mới học với nhau vài tháng thôi, chỉ đủ để cả lớp quen nhau chứ
chưa thân, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta được vô tâm với bạn bè! Duy
Anh là bạn cùng lớp mình, thế mà bạn ấy nghỉ học đã 5 hôm, nhiều người trong
lớp còn không để ý. Tớ là lớp trưởng, tớ xin nhận trách nhiệm vì đã chưa làm cả
lớp đoàn kết được… Nhưng việc này cũng cần thời gian, và cần sự nhiệt tình của
tất cả các bạn!...
-
Ôi giời, lớp trưởng nói nhiều quá! 2h chiều nay, cái lớp này sẽ cho lớp trưởng
thấy sự nhiệt tình nhá! - Lại có tiếng nói oang oang từ phía cuối lớp.
Lần này thì lớp trưởng cũng cười cùng cả lớp…
***
Có lý gì mà không cười, khi tụi nó có một buổi đi thăm
người ốm mà y như đi sinh nhật. Nàng thủ quỹ đã sốt sắng đề nghị: “Chúng ta
mua… bánh ga tô đến cho Duy Anh!”. Đã thế, đến nhà, Duy Anh, sau cơn chấn động
– à, xúc động chứ, đã khuân ra
vô khối đồ ăn cho chúng nó tiệc tùng! đi sinh nhựt???ng tủ, mà cũng bị lụi ra cơ mà
:) mà vẫn ko quờn nhắc nhường nào! Anh
vẫn chưa thể
Còn với một người, có lý gì mà không cười, khi đã quá
ư ngon lành đạt được cái “ý đồ đen tối” của mình. Người ta nhìn Duy Anh tươi
cười, dẫu còn chút mệt mỏi – mà nhẹ cả lòng.
Dù rằng tối qua, người ta đã làm loạn cả nhà vì “trấn
lột” hết điện thoại với đồng hồ của mọi người để đặt chuông báo thức (đến cái
đồng hồ lên dây cót – vốn là đồ cổ, chỉ để trưng bày trong tủ, mà cũng bị lôi
ra cơ mà J!). Và dù rằng sáng
nay, người ta tiếp tục làm loạn cả nhà với một-trường-ca-chuông inh ỏi (như
cháy nhà!) – từ… 5h sáng!
***
Trong không gian văng vẳng tiếng nhạc Pastorale – bản
tình ca da diết Thùy yêu thích. Thùy đang tung tăng đến trường trong một buổi
sớm se se… “Thùy ơi…” Sao lại có tiếng mẹ gọi nhỉ? Và tiếng nhạc, mãi không dứt
là thế nào?
Thùy dụi mắt, mắt nhắm mắt mở. Dế của nó đang kêu.
Trời ạ!
-
Alô. – Thùy nghe máy, không kịp nhìn số gọi đến.
-
Have a nice day!
-
Ơ… - Thùy tỉnh cả ngủ!
-
Thùy ơi, hôm nay tớ đi học rồi này. ấy không định đi muộn chứ?
-
…
Thôi rồi, sao Thùy lại không nghĩ ra nhỉ, rằng Duy Anh
cũng có thể lấy số điện thoại của Thùy qua bạn cùng bàn với bạn thân hồi cấp
hai của bạn í, là bạn thân của Thùy? Đã thế, Thùy còn phấp phỏng lo: làm thế
nào để Duy Anh nhận ra sự quan tâm dành cho cậu ấy là-có-nguồn-gốc từ một người
cụ tỉ (là Thùy đây!).
***
Từ hôm sau, nhà Thùy không còn cảnh náo loạn mỗi sáng,
khi Thùy tất ta tất tưởi chạy ra chạy vào, chạy lên chạy xuống. Mẹ cũng không
còn rát cổ gọi Thùy, và nhất là trường-ca-chuông-đồng-hồ dai dẳng không hành hạ
cả nhà!
Thay vào đó, mọi người được nghe văng vẳng bản
Pastorale êm đềm – vào đúng 6h sáng. Với Thùy, khúc nhạc ấy là lời chào “Have a
nice day” ngọt ngào nhất, từ một người dễ thương nhất nhất nhất!
27 thg 1, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!