
Ông bạn cười to tới mức, tất cả nhân mạng trong quán Café đều quay người lại nhìn cả hai như những thằng điên vừa trốn trại. Ông bạn cười một lúc lâu thật lâu, rồi dường như vì hết hơi nên mới “hãm” lại được, gương mặt trở về trạng thái kinh ngạc lẫn vẻ như là bàng hoàng với bí mật vừa được bật mí kia. Nhẫn nại một cách kỳ lạ, gã đưa tay lên vuốt nước trên mặt mình, cũng không thèm để ý tới cái miệng đang há hốc không ngậm lại được, nước dãi bắt đầu nhỏ tong tong xuống đất qua khoé miệng đầy kinh ngạc kia. Không thèm để ý tới đôi mắt mở to, ẩn hiện vẻ nghi ngờ đầy kỳ quái không thèm che giấu của ông bạn. Gã dằn giọng nhắc lại :
- Tao đang yêu, và tao cần mày giúp.
+ Mày đang đùa đúng không? – Ông bạn hỏi lại, mắt vẫn chưa hết hấp háy – Hôm nay đâu phải cá tháng Tư?
+ Chúa ơi – ông bạn nhăn mặt vờ làm trò – Bạn con đang “Phồ in lớp vờ” cơ đấy. Ha ha ha, đồ ngốc, nếu là tao thì đừng hòng, chỉ có gái theo tao thôi nhá, đúng là…
- Mày thôi đi – Gã nổi cáu thật sự - Bây giờ mày có giúp không thì bảo?
- Tao không biết – Gã lí nhí – Tao tự gọi nàng là Bạch Tuyết. Và chiều nay, khi đi đá bóng, tao sút trúng đầu nàng khiến nàng ngã xe đạp, vậy mà tao còn chưa kịp xin lỗi nàng.
+ Khục… – ông bạn chợt nảy người lên, rồi cúi mặt xuống đất cố nín đợt cười đang trào lên, hai vai rung lên không ngớt, rồi cố gắng nghiêm giọng – Có duyên gớm nhỉ? Ừm, vậy mày biết gì về cô ta? Cái cô Bạch Tuyết ấy.
- Chả có gì, tao mới gặp cô ấy chiều qua, hình như nhà cô ấy ở gần sân bóng, lạ thật, cái xóm đấy tao biết gần hết thế mà chưa gặp nàng lần nào.
+ Vậy thì khó đấy, tao cá là cô nàng cũng chẳng biết rằng có cái mặt mày trên đời, nhưng đừng lo, mày đang có một quân sư không kém gì Gia Cát tiên sinh là cái thằng tao đây này. Chỉ cần tao ra tay thôi, thì cô ta chứ hoa hậu cũng “đứt phừn phựt”. Đầu tiên, tao sẽ phải trở về và suy nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu. Rồi đi tìm địa chỉ, tìm hiểu về cô nàng cho mày. Bản “kế hoạch tác chiến” này có lẽ phải dài tới vài chục trang giấy là ít ấy chứ. Tuần sau tao sẽ “làm việc” lại với mày và tụi mình sẽ bắt đầu công việc. Còn bây giờ - ông bạn nháy mắt vẻ gian giảo - trả tiền Café đi rồi tụi mình đi ăn cái gì đó để tao lấy sức tối còn nghĩ kế hoạch, hả?
- Đồ… trời đánh, mày chỉ lợi dụng bạn thôi – Gã làu bàu.
Hai đứa chạy thẳng ra Ngũ Xã, đường này có món phở xào rất ngon...

Cồng nhà nàng đây rồi, phải nói là “chủ làm sao của chiêm bao là vậy”. Cổng nhà nàng đẹp quá, cái cổng sắt to, phủ bên trên là một giàn hoa Giấy màu hồng nhạt. Nhà nàng dùng những hàng cây hoa được cắt tỉa cẩn thận để làm hàng rào, vậy là cái bờ rào của nhà nàng cũng biết nở hoa. Ông bạn gã thật tinh tế, thế này thì nàng yêu hoa phải biết. Gã bấm chuông, rồi hồi hộp đứng chờ.
Nàng xuất hiện như một cô công chúa, xinh đẹp và dịu dàng, ánh mắt nàng rạng rỡ nhìn gã đầy biết ơn. Và chúa ạ, nàng còn mới gã vào nhà uống nước nữa chứ. Gã có nên vào không nhỉ? Gã đang phân vân thì… có tiếng chó sủa vang cắt ngang cơn mơ của gã. Ra đón gã không phải là nàng Bạch Tuyết yêu quý mà là một chú chó Bẹc giê to, sủa inh ỏi làm gã thiếu điều muốn rụng cả tim ra ngoài. Gã co giò tính bài chuồn thì cánh cửa mở toang, một cô bé xuất hiện. Gã thất vọng, không phải là nàng, cô bé mới tầm 17 – 18, khá xinh, nhưng cặp môi cong, đanh đá phải biết.
- Anh hỏi ai ạ?
+ À – gã ấp úng – mình, à , anh là nhân viên giao… giao… à… hoa. Chị em có nhà không?
- Chị em đi vắng – cô bé nhìn gã chòng chọc theo kiểu "hoa_này_anh_tặng_chứ_gì, tôi_biết_tỏng_bài_này_rồi", rồi cô chẹp miệng - Lần sau anh bảo với ông khách của anh, chị em ghét hoa lắm, nhất là hoa Hồng, ngày xưa chị ấy bị gai đâm vào tay, giờ vẫn ghét. Đúng là mấy thằng ngốc, chị em cực ghét hoa, khéo ghét luôn cả người gửi ấy chứ?
Gã chào cô bé rồi đi như chạy, may mà gặp cô bé này, chứ gặp nàng thì hỏng hết, ông bạn gã đúng là chả làm được việc gì. Gã đi nhanh quá, không kịp để ý rằng phía sau, cô bé kia vừa bụm miệng cười tinh quái, vừa nhìn về phía cửa sổ phía xa xa trong nhà nàng và đưa ngón tay ra hiệu chiến thắng, phía trong có một ngón tay giơ lên trả lời…

- Không việc gì phải buồn – Ông bạn vỗ vai gã ra vẻ kẻ cả - chuyện thường tình ấy mà. Bây giờ thì đổi chiến thuật, tao còn biết là nàng học ngoại ngữ. Còn gì tuyệt hơn nếu mày làm thơ tặng nàng, mà viết bằng tiếng Hoa nhé. Thế mới “độc”, đảm bảo nàng đọc xong thì ngất luôn.
- Thì “mượn”, thơ tình Xuân Diệu tao có cả bồ - mày chỉ việc dịch sang tiếng Hoa. Nhân tiện, nếu mày là con gái, chắc là mấy ngôi chùa quá tải hết...
+ Có hiệu quả không đấy? – gã nghi ngờ - sao mày biết nàng thích thơ? Mà nàng học ngoại ngữ chắc gì đã học tiếng Hoa? Biết đâu chẳng phải là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật?
Ông bạn gã đúng là thiên tài trong việc “bới móc”, tìm kiếm, hai hôm sau thì gã đã có trong tay địa chỉ Mail của nàng. Mất hai hôm lần lần, mò mò cuốn từ điển, cộng với vốn tiếng Hoa kha khá, gã rồi cũng hoàn thành bức thư của mình. Một bức thư mà theo ông bạn là: “Xuất sắc, sự kết hợp tuyệt vời giữa Huy Gô và... Huy Cận???”
- Nàng chắc chắn sẽ gục như chuối” – ông bạn chốt hạ.
Ý của nàng chắc là tội nghiệp Xuân Diệu, nhưng sao mà gã nghĩ người nên được tội nghiệp là gã mới đúng.
Hà Nội sáng cuối hè thật mát mẻ, trên con đường xuyên qua những tàng cây cao của công viên Lê Nin. Có hai cô gái trẻ đang chạy thể dục, trông họ như hai chị em, vừa chạy vừa tâm sự. Cô bé trẻ hơn thi thoảng có cười rộ lên thích thú, mặc dù mỗi lúc cô cười, bước chân của cô chậm lại thấy rõ. Vừa chạy qua một ngã ba, chỗ góc đường có một bức tượng khá lớn, một gã đàn ông nhảy sổ ra chặn đường làm cho hai cô gái khựng lại, vẻ mặt gã trông đầy vẻ hăm dọa, tay cầm một con dao nhỏ, dám chắc gã là một tên cướp. Mặt hai cô gái tái mét, vẻ rất sợ hãi.

Bên kia đường, chỗ không xa lắm, có một gã thanh niên đang chạy vội ra, chắc là muốn giúp đỡ. Thế nhưng “người hùng” chưa kịp can thiệp thì góc bên kia đường, tên cướp “hự” lên một tiếng hãi hùng. Coi kìa, cô em gái vẫn chưa kịp hạ chân xuống, còn tên cướp thì đang ôm bụng đau đớn. Tiếng cô em chát chúa: “Lần sau thì đừng có mà chặn đường “nhị đẳng huyền đai” nhé, cướp thì cũng phải học cách chọn người, biết chưa” rồi bỏ đi. “Người hùng không thành” đợi hai “nạn nhân” đi xa rồi mới chạy vội lại đỡ “tên cướp” dậy. “Tên cướp” có vẻ đau lắm, miệng không ngớt làu bàu. Gã dìu bạn đi vội ra xe để về, vậy là “bể mánh” hết cả, ai ngờ em gái nàng lại giỏi võ thế chứ? “Điệp vụ” làm quen của gã chắc chắn không thành rồi, làm thế nào bây giờ đây nhỉ?
Đang cúi gằm mặt vừa tự hỏi vừa dìu bạn đi thì gã bỗng khựng người lại. Gã vừa nhìn thấy hai đôi giày trông quen quen, loại giày thể thao mà người ta thường dùng để chạy thể dục buổi sáng. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán dù trời rất mát mẻ, gã ngượng ngùng ngẩng mặt lên. "À, à. - Cô em cười đắc thắng - một vở kịch tồi, nhưng diễn viên lại rất xuất sắc, nhất là cái vẻ mặt nhăn nhó của tên cướp này – cô gái thụi thêm một quả vào bụng ông bạn khiến cậu chàng hét lên đau đớn - và cái anh chàng “đưa hoa” này nữa, anh là sinh viên khoa đạo diễn đúng không?"
Cả hai không dám trả lời, còn hai cô gái cũng quay đi mất.
Vậy là “điệp vụ” làm quen của gã thất bại thảm hại. Thậm chí giờ đây gã còn không dám chạy ngang qua nhà nàng. Cái cổng đầy hoa Giấy màu hồng nhạt vẫn hấp dẫn gã lắm, nhưng sao mà con đường lại gập ghềnh thế chứ? Đã 3h30 chiều, mặt trời của một ngày cuối hè vẫn khiến gã điên lên vì oi bức. Giờ này mà lên bến Hàn vẽ sen thì tuyệt, gió thổi lồng lộng, và hương sen thì thật thơm, hè này gã vẫn chưa có bức tranh vẽ sen nào cho ra hồn cả, mà hè thì sắp hết rồi.
Gã kê giá vẽ lên vỉa hè, chỗ nhìn hơi chếch về phía mặt trời đang chiếu những ánh nằng hoàng hôn lên những tán lá sen xanh đang đung đưa trên mặt hồ. Dưới hồ, những bông sen màu hồng phớt đang tỏa hương thơm ngát cả một vùng. Gã say mê đưa cọ, quyệt từng mảng màu xanh, xuyến lên một chút hồng thật cẩn thật trên miếng voan của mình. Mặt trời đã khuất đâu đó sau những ống nước to của công viên nước Hồ Tây. Thi thoảng mới có một vài tia nắng lấp ló chiếu ra ngoài, khi gió thổi những rặng liễu bay lòa xòa trong gió.

Gã đang say sưa thả mình vào bức vẽ, như danh họa Radskin của Marc Levy đang dùng máu của mình vẽ bức tranh “Thiếu nữ áo đỏ”. Gã đã không hề để ý tới một cô gái trẻ, đang đứng cạnh gã, tay đang cầm ô che nắng và mắt thì chăm chú nhìn cánh tay của gã đang thuần thục phiêu từng nét cọ. Mãi khi cô gái cất lời khen, gã mới chợt bừng tỉnh.
- Tuyệt thật! Anh thật đa tài, một đạo diễn giỏi và là một họa sỹ cừ.
+ Ơ... - Miệng gã há hốc ra, kia không phải là Bạch Tuyết sao? Cô ấy đến đây từ bao giờ nhỉ? Mãi rồi gã mới bắt đầu lấy lại được tinh thần – cũng bình thường thôi, tôi không biết là cô tới, tôi xin lỗi.
- Xin lỗi? Vì cái gì? Anh là một chàng trai ngoan từ bao giờ thế?
+ Vì chuyện hôm trước – gã khổ sở, nhưng nhanh chóng lấy lại “phong độ” - Thật ra tôi là một chàng trai ngoan từ trước, tiếc là... – gã mỉm cười tinh quái - tiếc là từ khi tôi đá bóng vào cô, tôi bắt đầu trở nên hư hỏng như vậy đấy.
- Ồ! Tôi đoán đấy là lỗi của quả bóng, anh yên tâm – cô nháy mắt.
+ Tôi sẽ phạt quá bóng sau, nhưng cô đến đây làm gì? Nhất là đi một mình, thường là mọi người đi cùng với bạn.
- Tôi đi thăm người yêu tôi – cô gái nói làm tim gã thắt lại cho đến khi cô nói tiếp - một anh chàng đáng yêu, có mùi thơm thoang thoảng thật dịu, những cánh tay mềm mại màu xanh và gương mặt với những gò má màu ửng hồng.
+ Ồ! Tôi cũng rất quý anh bạn của cô – gã mỉm cười, chắc là cô gái chẳng bao giờ đoán được sao gã lại cười sung sướng thế kia - thậm chí là tôi yêu anh ta.

+ Nhưng cô có biết không? Còn có một loài sen rất hiếm, hoa nhỏ thôi, nhưng hương thơm thật nồng nàn và không mau tàn như những loài sen ở đây. Nghe nói chỉ ở những cung đình xưa mới có. Tuy nó chỉ có ở cung đình, nhưng lại được gọi là “dã liên” vì nó không kiêu kỳ đài các mà dân dã, đáng yêu và gần gũi với tất cả mọi người. – gã dừng lại một chút, rồi chốt hạ - như cô vậy.
- Ha ha – cô cười to, tóc cô bay bay trong gió, chút nắng hoàng hôn còn sót lại chiếu chênh chếc lên mặt cô. Người cô phả ra mùi sáp thơm thật ngọt, hòa với mùi hương sen khiến gã ngây ngất – Anh thật thú vị, tôi cứ phân vân mãi, anh là đạo diễn, họa sỹ, hay nhà sinh vật học?
+ Cứ gọi tôi là một chàng trai hư – gã nheo mắt - để chuộc lỗi, tôi tặng cô bức tranh này được không? Thật ra là tôi chưa vẽ xong, nhưng tôi sẽ hoàn thiện nó nhanh thôi.
- Đằng nào thì tôi cũng không vội, anh cứ làm việc của mình đi, trong khi đó, tôi sẽ đi thăm người yêu của mình. À! Anh có vẻ biết rất nhiều về sen, vậy anh có thể dạy tôi vài điều về sen không? Tôi thực sự muốn tìm hiểu.
+ Ngay bây giờ à?
- Không, mai anh rảnh chứ? Tôi sẽ pha một ấm trà sen, và mời anh đến nhà thưởng thức. Anh không từ chối chứ?
Ôi! Một điệp vụ bất khả thi ...


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!