
Sáu tháng, kể từ ngày Phan đi, Linh vẫn không viết cho anh một lá thư nào...
Đôi khi ngẫm nghĩ, Linh muốn buông hết tất cả những kỉ niệm của hai người. Biết nhau từ năm lớp 11. Yêu nhau từ cuối năm lớp 12. Và rời xa nhau khi năm nhất đại học kết thúc. Khoảng thời gian ấy không dài cho một tình yêu, nhưng đối với Linh, đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Đơn giản, vì đó là tình yêu đầu tiên.
Mãi cho đến cái hôm ấy, một ngày mưa nhiều, và hơi nặng hạt...
- Mưa to nhỉ?
+ Ừ, thì to. - Linh khẽ giật mình và thoáng cả bất ngờ.
- Có áo mưa không ?
+ Có! Nhưng sẽ không dùng. - Linh đáp nhát gừng.
- Muốn bị cảm à?
Và hôm ấy, đã có một người chịu xếp áo mưa của mình lại để đi cùng Linh. Bất chấp cái ý thích có vẻ điên rồ ấy của Linh, người ấy vẫn đi bên cạnh, không nói lời nào, cũng không lấy gì che chắn cho nó, nhưng nó vẫn thấy ấm. Hơi ấm tỏa ra từ một con người mà nó vẫn nghĩ rằng “đã quen sống ở Bắc cực và thích chơi với gấu”. Cơn mưa hôm ấy khiến Linh nhận ra một điều: Phan cũng yêu mưa.

Những ngày tháng dài sau đó, Linh bỗng có thêm một thói quen kì lạ: ngắm Phan. Nó muốn biết tại sao Phan yêu mưa, tại sao lại có ngày hôm ấy trùng hợp như thế, tại sao anh lại đi cùng nó? Nhiều câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu mà không thể tìm ra câu trả lời. Nhưng có một điều Linh cảm nhận được, con người này không hoàn toàn là băng. Ẩn sâu đâu đó trong nó, hình như có một điều gì đó khác lạ đang ngày ngày bừng tỉnh. Linh không cho đó là tình yêu, Linh nghĩ có thể chỉ là cảm xúc của ngày hôm ấy đi theo mình đến tận hôm nay. Và có thể ngày mai, nó sẽ biến mất...
Có thể Linh sẽ giữ mãi chủ kiến đó, nếu không có thêm một ngày ngẫu nhiên nữa. Một ngày tháng 5 trời mưa không ngớt nhưng lại là sinh nhật Linh. Tiết học hôm ấy trôi qua thật mau, và Linh không muốn phải về nhà sớm. Ba mẹ đi công tác cả rồi và nó chỉ có một mình trong cái ngày mỗi năm chỉ có một lần. Gục đầu nhìn mưa, Linh cố tìm lại hình ảnh những ngày sinh nhật trước... Cuối cùng, nó thất thểu ra bãi xe, dự định sẽ về nhà Ngoại chứ không thể chịu nổi cảm giác một mình trong ngày hôm nay. Nhưng, bất chợt Linh khựng lại, trên giỏ xe có cái gì đó rất lạ? Hướng Dương, ai đó đã đặt 3 bông Hướng Dương trong giỏ xe của nó. Nhìn quanh để tìm xem ai đó đã bỏ nhầm chăng thì nó thấy Phan đứng đó, trên tay là một tấm thiệp, và ánh mắt nhìn ấm áp, ngọt ngào.
Linh không nói với ai về buổi sinh nhật hôm ấy. Đó sẽ mãi là sinh nhật đặc biệt nhất, đẹp nhất và có khi là ngọt ngào nhất. Đôi khi đọc lại tấm thiếp hôm ấy, Linh bật cười. Hóa ra anh chàng băng giá lại giỏi dùng văn để sưởi ấm trái tim người khác. “Hoa Hướng Dương dẫu ở trong mưa thì cũng rạng ngời hơn bao giờ hết”. Và dù không biết vì sao, nhưng Linh biết rằng, từ đây một góc nhỏ trong tim mình, Linh đã dành cho Phan.

Cơn mưa ngày hôm nay, nó đang phải trải qua một mình. Liệu những cơn mưa mai sau, mai sau nữa thì sẽ thế nào?
Hôm nay, Linh 20 tuổi. Ngồi xếp lại những tấm thiếp, những bức ảnh của 2 người. Nó biết mình chưa thể quên Phan. Nhưng những bưu thiếp, thư từ, mail anh gửi, nó đều không đọc, không trả lời, dù trong lòng, nó nhớ anh da diết. Tối nay, Linh vẫn sẽ thổi nến, hy vọng những ngọn nến tuổi 20 có thể sưởi ấm được mình. Nhưng Linh không biết rằng, tối nay sẽ có một ngọn nến khác sẽ cháy, và chỉ có thể là ngọn nến tình yêu...
Có tiếng chuông cửa reo, Linh vẫn ngồi yên bên đống thiệp cũ, tự nghĩ giờ này chắc mẹ đang ở nhà và đang làm bếp cơ mà, sao không ai mở cửa? Lặng lẽ đứng dậy, nó uể oải đi xuống nhà, và mở cửa.
Là Phan!
Đứng một mình, trước cửa nhà.
Không có hoa hướng dương, mà là hoa hồng.
Và không có tấm thiếp nào cả...
"Anh yêu em..." Phan nói.


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!