
“Nhóc lóc chóc, người bé xíu, gầy nhẳng nhưng cái balo trên vai nó thì quả thật là… khiến người ta hình dung đến cảnh một con kiến bê trên lưng một miếng bánh mứt cam khổng lồ vậy…”. Mới nghe đến đó Minh lập tức hét toáng lên, cắt ngang miêu tả kinh hoàng của thằng bạn bằng giọng cao bất bình:
- Hả? Mày nỡ gả bán tao cho một con kiến càng kèm khuyến mại miếng mứt cam ấy sao?
+ Đấy là tao mới nói qua về mặt Hình thức cho mày đỡ shock thôi chứ con nhỏ An đó… Chưa kịp nói hết câu, nhìn cái mặt dài thượt đáng thương của Minh, thằng bạn đã lăn ra cười.
- Thôi, dù sao cũng chỉ mấy ngày, mày lo gì chứ. Sau 1 tuần mày sẽ có tiền góp vào đủ mua bóng. Quá ổn, nhỉ! - Thằng bạn vỗ vai Minh vài cái ra vẻ an ủi lắm, làm anh tự nhiên thấy mình như một thằng ngốc sắp sửa đem linh hồn của mình bán cho ác quỷ vậy.
Chưa kịp trấn tĩnh Minh đã nhìn thấy giữa màu xanh mướt của lá, nâu của gỗ và đá của Trầm lóe lên một màu cam rất “bự”, đặt hoành tráng chiếm nửa cái bàn uống nước trong góc. Minh chưa vội vào, anh đứng quan sát kỹ hơn cô nhóc từ một góc khuất của cầu thang. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc vàng chanh dài và xoăn thành từng lọn ở đuôi, rất hợp với làn da trắng bóc của cô bé… Mải chăm chú nhìn, bỗng mắt cô nhóc chạm vào Minh khiến anh cảm thấy lúng túng trong giây lát. Bước về phía “con kiến” với dáng vẻ tự tin nhất, Minh mỉm cười:
- Em là An?
+ Mời anh ngồi. - Minh chưng hửng trước câu trả lời không đúng trọng tâm của cô nhóc. Đã thế lại còn lạnh tanh nữa chứ. Hơi bức xúc một tí nhưng Minh vẫn phải “nhe răng” tiếp tục câu chuyện.
- Tiếng Việt của em khá đấy chứ.
+ Anh tên Minh à? Bắt đầu đi chưa?- An nói bằng cái âm hơi meo méo ngay khi cốc café Minh gọi được đặt xuống bàn.
“Con nhóc này, cần gì gấp gáp đến nỗi không cho mình kịp nhấp môi café thế chứ”. Minh mới chỉ kịp nghĩ đến đó thì đã thấy cô nhóc đứng lên, cho cái Laptop như mảnh mứt cam bé vào cái Balo to ngã ngửa của nó. Khoác miếng mứt cam khổng lồ đấy lên vai, con bé chẳng thèm nhìn Minh mà quay ngoắt đi.
- Ừ, đương nhiên, ta đi nào.- Cười như mếu, Minh lóc cóc chạy theo cô nhóc đứng chưa đến vai mình.
Vài tiếng sau…
- Mày, tao muốn hủy cái hợp đồng này. - Minh chưa kịp để cho thằng bạn mở cửa phòng đă hét lên. - Con nhỏ này, nó nó…
+ Ngồi đi, từ từ nào, “uống miếng nước, ăn miếng bánh” rồi kể. Mà mày vừa đi với nó về à? Mới hết ngày đầu tiên thôi mà?
- Uh, haizz. Con bé đó, đi với nó cứ như kéo theo một bức tượng gỗ không biết khóc biết cười. Nó vô cảm hay sao ý mày ạ? Tao cố tìm cách nói chuyện mà nó không im lặng thì cũng toàn trả lời cộc lốc. Thời tiết thì cứ như phát khùng, nắng nóng dă man. Ai mà chịu nổi được chứ…
+ Haha…Thế hôm nay đi được những đâu?
- Thì tao dẫn nó đến bảo tàng Hồ Chí Minh, Lăng Bác, và một số viện bảo tàng khác. Tao cứ vừa đi vừa nói một mình, c̣òn con bé chỉ chăm chăm vào chụp ảnh. Tao bảo để tao chụp cho, nó cũng không chịu. Tao mượn máy của nó để chụp thì nó giăy lên ôm khư khư cái máy như tao là thằng ăn cướp. Thấy nó nặng nề vác cái balo, tao thương tình định cầm hộ thế mà.... Làm người ta nhìn tao như thể định bắt cóc “trẻ con” ý…
Được thể, Minh xả cơn giận của mình vào thằng bạn như thể tất cả tội lỗi là do nó gây ra vậy.
Hù!!! Minh bất thần nhảy ra. Thích thú nhìn con bé “Á” lên một tiếng rồi ôm miệng. Anh thấy hình như miệng nó có cái gì đó là lạ. Cả con bé nữa, nó quả thật là … lạ, rất lạ.
Đúng là lạ, ngày hôm sau Minh vẫn tiếp tục đi cùng cô bé. Dần dà anh quen với việc nhìn vào mắt cô bé để đoán cảm xúc, đôi mắt xanh biếc trong veo của An vừa thu hút vừa ấm áp. Đôi khi Minh nhận ra, con bé không cười nhưng mắt con bé ánh lên vẻ thích thú khi gặp những gì thuần Việt. Khi thấy một chiếc áo dài, nó có vẻ muốn mặc lắm nhưng khi Minh bảo: “Thử đi” thì nó ngay lập tức đặt chiếc áo đấy và quay ngoắt đi. Những hành động lạ lùng đấy Minh đă – quen – rồi, nên anh cũng thấy bình thường như bao hành động kỳ lạ khác của con bé. Anh chẳng c̣òn “giãy” lên than thở với thằng bạn để nói xấu con bé nữa. Ngược lại thằng bạn hỏi, Minh toàn bảo: “Cũng bình thường thôi, đi được nhiều nơi lắm, vui phết”. Làm thằng kia cứ ngớ ra nhưng rồi cũng tha, không vặn vẹo nữa.
Minh đôi khi còn bắt gặp con bé với những hành động lạ thường nhưng lại rất dễ thương. Nó sẵn sàng cho một bà già ăn xin số tiền bằng cả tháng lương Minh làm part time, sẵn sàng bế ẵm một con cún lạ hoắc mặc kệ bộ lông xù có bẩn thế nào đi nữa. Nhưng nó vẫn ít nói, cười với Minh. Nhiều lúc Minh tự hỏi, hay nó ghét mình? Liệu mình có nói nhanh quá? Liệu con bé với vốn tiếng Việt ít ỏi đó có hiểu nó đang khoa chân múa tay nói gì không? Nghĩ thế, anh càng nhiệt tình nói. Con bé người Việt “sống bên Tây” đấy quả thật hơi khó gần nhưng lại cũng khá đáng yêu. Nó cũng rất cố gắng để gần hơn với quê hương. Minh biết thế.
Chẳng mấy mà cũng đến ngày cuối cùng, Minh lang thang, anh tự nhiên thấy đôi chút hẫng hụt. “Có thể đó là do thói quen, 10 ngày cũng đâu phải quá ngắn”. – Minh tự nhủ, anh hình như cũng đă quen với việc lê la phố phường cùng con bé. Cũng phải cảm ơn nhóc đó, vì có nó mà Minh có dịp khám phá nhiều ngóc ngách của Hà thành, mà bao năm nay trai Hà Nội gốc như anh chưa có dịp đặt chân tới. Thế mới biết, Hà Nội đâu chỉ có 36 phố phường.
Tối hôm đó Minh lại lôi con bé vào Trầm. Con bé giờ cũng đă biết nghe lời hơn rất nhiều rồi. Nó cứ ngước lên nhìn vào mắt Minh muốn nói gì đấy nhưng rốt lại vẫn cứ im lặng. Minh cũng ngại nên chẳng hỏi. Trầm hôm nay vắng hơn mọi khi. Minh dẫn con bé đến cái góc quen thuộc của anh. Hai đứa lặng im ngồi bên nhau nghe nhạc. Thỉnh thoảng anh nói cho nó nghe về Trầm, về nhạc Trịnh và về Hà Nội. Nó ngồi nghe, ngoan ngoăn như một con mèo… màu cam.
Lúc đưa cô nhóc về khách sạn, anh đưa cho An một hộp quà. Bên trong là chiếc áo dài Việt cùng tấm thiếp nhỏ nhắn mà anh nắn nót viết: “Dường như em không thích anh lắm, nhưng anh thấy em rất thú vị, cảm ơn em vì đă khiến cho anh yêu Hà Nội nhiều hơn”
Về đến nhà Minh hồi hộp mở món quà của cô bé. Từ ngạc nhiên này sang nhạc nhiên khác, trong đó là một quả bóng rổ chưa bơm, một đôi giày mới tinh tươm và một chiếc thiệp xinh xắn. Minh vội vàng mở chiếc phong bì khá dày, anh thấy vài bức ảnh của mình, trong đó có một vài bức ảnh chụp khi Minh đang chơi bóng rổ và một vài bức khi anh dẫn cô bé đi chơi. Những nét chữ tṛòn tròn, rất trẻ con hiện dần lên trước mắt Minh.
“Anh Minh! An thấy anh Minh chơi bóng lúc nào cũng đẹp, em sẽ sớm trở lại với Hà Nội và với anh.”
Chuông điện thoại bất ngờ reo, Minh giật mình nghĩ đó là An. Nhưng hoá ra lại là thằng bạn thân. Minh chẳng nhớ nó nói những gì, chỉ loáng thoáng hiểu An là em họ xa của nó. Nó mới chính là người có nhiệm vụ dẫn An đi chơi Hà Nội trong đợt về nước đầu tiên này. Nhưng sau lần ra sân và thấy Minh say mê cùng quả bóng màu cam, An đă hoàn toàn bị chinh phục. Tình cờ nghe thấy Minh nói chuyện về quả bóng đã cũ và đôi giày cũng mòn, An liền thương lượng để thuyết phục Minh làm hướng dẫn viên cho mình. Còn việc con bé ít cười và ít nói là do tiếng Việt của con bé hơi tệ, nó không muốn để Minh phải cười chê. Hơn nữa, nếu nó cười, sợ rằng cái niềng răng sáng lấp lánh sẽ làm Minh chết khiếp…
- Mai An bay lúc mấy giờ?


0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Bạn có thể nhận xét / góp ý / bàn luận tại đây.
[▼/▲] More Emoticons- Bạn không có tài khoản Google vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn hồ sơ là Tên/URL (với URL là email / website / blog của bạn), tuy nhiên BinBin sẽ không trả lời các tài khoản bỏ trống URL hoặc Ẩn danh.
- Không Được Dùng Những Từ Thiếu Văn Hoá - Thô Tục. Những NX Đó Sẽ Bị Xóa Mà Không Cần Báo Trước. Thank You!